Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

Thơ Phù Vân 2000

Vân Phù

BẤT CÔNG
Yêu đá, gọi Quý đá
Yêu hoa, xưng Cước hoa
Quý đá, người chấp nhận
Cước hoa, mộng vỡ òa !

Thơ Phù Vân 1999


Hình ảnh: NHỮNG KHUÔN MẶT TRÀNH
& THẤT NGÔN LỤC TUYỆT


3. Phù Vân ĐẶNG CƯỚC
( Thiền Long Tôn Thiệt,Cước Hoa.v.v..)


Kềnh càng tướng tá doạ mười phương
Thập bát võ công loại dị thường
Ngấp nghé tình yêu đòi... dự kiến
Về nhà con cái ... ỉa đầy giường
Cơm nước chợ sông hoài lận đận
Thơ ca bầu bạn mõ khoa trương.


Lời bàn sau 30 năm :

- Tướng tá ngày một tàn phai nhưng môn... gái thì   không chút gì thay đổi. Cứ gặp nữ trong bàn nhậu là lên dự kiến...yêu. Thơ thì vài ngàn bài cứ đến chổ Photo in từng quyển tặng bạn bè cho đủ... toàn tập như Lê Nin. Nhậu thì gây hứng ôm chai bia mà nhảy. 
Xưa thì chuyên :

            "* Ngày ngày hốt cứt con
                Mùi thúi trở thành thơm..."

Bây giờ hốt cứt cháu nội,chăm vườn. Trao nghề Kiến trúc sư cho hai đứa con trai rồi lai rai với bạn bè .

                *Phớt qua trên mặt đất
                 Vài khoảnh khắc rồi đi
                 Không bày trò thú vị
                 Thì đâu biết làm gì ?


* Thơ Đặng Cước

KHOA TRƯƠNG
Ta, Thiền Long Tôn Thiệt
Sẽ, ra tay hũy diệt
Các vũ khí, giết người
Để nhân loại, khỏi tiệt !

Thơ Phù Vân 1998



VỚI MÌNH
Dạo quanh, trong cõi đời
Chỉ gặp, bằng hữu thôi
Rồi, ly qua chén lại
Là, cũng đủ say rồi !

Thơ Phù Vân 1997



NHỚ LẠI
Đám học trò, nho nhỏ
Tan trường, cùng đi về
Trên đường, nghe chuyện vản
Sao mình thấy, vui ghê !!!

Thơ Phù Vân 1996



ỔNG
Nguồn thơ, tưởng đã dứt
Nào ngờ, cứ trào dâng
Đôi khi, chỉ một nhật
Mà, sự hứng, mấy lần !

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

gầy độ rượu văn

27 Tháng 10 2013 lúc 11:58
1.
Từ ngày xưa (trước 1982), nhóm Vườn Hoa Lạ ở Nha Trang, đã bày trò “xuất bản” mấy tập văn thơ của anh em trong nhóm (gọi là lưu hành nội bộ bằng hữu).

Ban đầu, viết tay, tự vẽ bìa, tự minh họa (nghĩa là độc chỉ có một bản). “Nhân tài như lá mùa thu”, nhiều tay viết chữ, vẽ tranh đẹp, “đa ni năng”, ngoài tài văn thơ còn kiêm cả họa sĩ, thư họa gia, thư pháp gia…

Ghi trên bìa Nhà Xuất Bản Vườn Hoa Lạ.

Đến năm 1996, có bước ngoặt lớn, tập Thơ Phù Vân Đặng Cước ra đời, in ấn đàng hoàng do Phượng Hồng trình bày và giới thiệu.

Bẵng đi một lúc lâu, mãi tới 2007, có ông Nobita thò mặt ra, làm siêng biên tập, phong trào xuất bản được “phục hồi”. Từ đó đến nay, năm nào cũng có vài đầu sách.

Lúc này, vật đổi sao dời, người còn kẻ mất, lưu lạc giang hồ đây đó, những khuôn mặt trành Vườn Hoa Lạ còn hay gặp nhau là: Phù Vân, Phù Trầm, Đồng Thuyền, Phù Du, Cuồng Từ, Trường Linh Giang, Phù Giang, Phù Thủy, Bạt Gió, Yên Hồng, Phượng Hồng, Quỷ Tịnh.

Và có thêm một số anh em mới.

Dẫu trên một số tập văn thơ, không ghi tên nhà xuất bản (hình như còn e ngại điều chi?), nhưng mọi người vẫn thấy tinh thần của Vườn Hoa Lạ ngày xưa.

Thú vị nhất, khi in sách xong, chủ nhân phải gầy một độ nhậu để ra mắt bà con. Đã thành lệ, anh em đều nhiệt tình tham gia bữa nhậu đó, trước được xem tác phẩm của bạn (thời viết tay), hay có sách tặng mang về (thời in ra nhiều bản), sau là gặp gỡ bù khú. Những bữa nhậu thường ngày, khó mà tụ hội được chừng đó anh hào!

Ngày xưa, nhậu rượu “nội bộ tại gia”, ăn chơi ngã ngớn suốt đêm, nào văn nào thơ nào nhạc nào họa hết ông thần đèn này tung chưởng, đến ông thần nước mặn kia ra chiêu. Tới sáng hôm sau, tác giả mắt nhắm mắt mở đi tìm tác phẩm “độc bản” của mình, đôi khi thấy nằm tơi tả trong một xó, chữ nghĩa nhòe nhoẹt, không gắt mùi rượu thì cũng khắm mùi nước mắm xì dầu (!).

Ngày nay, những buổi ra mắt sách được tổ chức đàng hoàng hơn, được chuẩn bị cẩn thận hơn, tính văn nghệ cũng điềm tĩnh hơn.

2.
Một vài nét ghi lại những buổi gầy độ rượu văn thơ mà mình có mặt.

Bên Đời (2007) của Phù Vân, được tổ chức tại nhà hàng Thờn Bơn (KS Yasaka), tác giả trịnh trọng đặt tác phẩm mình trong những phong bì màu vàng, mỗi lời đề tặng là một bài thơ 4 câu.

Chắp nhặt dông dài (2008) của Trần Thanh Cường tại quán Mười Dung, quán này chuyên món dê. Quần hùng hạn hẹp trong vòng hơn mươi người. Thực hiện tập này rất vui, rất hứng, từ việc đặt tựa, viết bài, in ấn gần như bí mật với tác giả đến giờ phút cuối cùng. Bữa nhậu trong một số ít anh em cực kỳ hiểu nhau nên tâm trạng đầy hứng khởi, có lúc quá đà khiến một tập sách bay vào đĩa cà ri ướt mem. Lần này có món khuyến mãi bằng tập văn mỏng của Cường ghi lại chân dung bạn bè, tựa là Chuyện Nhà Cưu, rất ấn tượng.

Đi Và Trở Về (2009) của nhiều tác giả, làm sau khi Phù Vân qua cơn bịnh nặng trở về, với nhân vật chính là Ái Thúy – phu nhân bịnh nhân, kể về những ngày cùng phu quân vượt ải tử thần. Ra mắt ở nhà Phù Vân, nhân vật chính uống nước suối thay bia, người hốc hác nhưng thần sắc đã hồi phục. Cuốn này hình như được Phù Vân tự tái bản liên tục, có vẻ đắt khách.

Năm 2010:

Hạnh Ngộ của Trần Đình Ký gần như là toàn tập thơ nhạc của anh. Buổi ra mắt tổ chức tuốt trong xứ rẫy Đồng Bò, dưới tán nhà xập xệ, bàn ghế liêu xiêu và tiếng đàn guitar với giọng ca của chính tác giả. Toàn các bậc trưởng thượng đầu bạc, chỉ có ông Nobita là trẻ nhứt!

Nhớ của Hoàng Quý và Những Gì Còn Lại của Thẩm Diên An, tổ chức chung tại quán Sáu Lượng. Đằm thắm và thân ái, bởi hai tác giả đều điềm đạm theo phong cách nhà giáo. Tập Hoàng Quý bìa tối, tập Thẩm Diên An bìa sáng, hắc bạch song toàn!

Khi Ngó Lại Đời Mình của Vũ Ngọc Giao, là một bất ngờ đối với tác giả. Anh em Nha Trang bí mật làm tập thơ của Giao và mời anh ra chơi. Có những giọt nước mắt cảm xúc của kẻ giang hồ. Tập này mở đóng bằng hai bài của Quốc Bảo và Đàm Hà Phú, hai cái nhìn khác nhưng đầy thương yêu trân trọng đối với Giao.

Thơ Trả Nợ Bia của Lư Sơn Cuồng Từ tổ chức tưng bừng tại quán Thôn Việt trong khung cảnh thôn dã, nhà tranh tre, vườn cây quả (giá cả ở đây hơi mắc à nghe!). Lần đầu tiên có hai lẵng hoa mừng. Hơn hai mươi bằng hữu cùng khách mời, vui trong tiếng đọc thơ của tác giả và từng anh em, tiếng tấu Tráng Sĩ và Tên Cướp của Phù Trầm, tiếng ngân nga Hồ Trường của Phượng Hồng, tiếng ngâm giọng thơ Huế của Trường Linh Giang, tiếng guitar hòa lẫn những tiếng hát bạn bè. Bia Tiger không sánh nổi chai rượu đế thiệt bự trong vắt thơm lừng tuyệt ngon của tác giả mang về từ tận xứ Hóc Môn.

3.
Nhớ mang máng, Lý Bạch sắp-kèo-rượu-tương-tiến-tửu: Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch/ Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.


Một số "xuất bản" phẩm.
Một số "xuất bản" phẩm.

Thơ Phù Vân 1995



TỪ ĐÂY
Em, nhốt mình một góc
Ngồi, đang áo, lặng thinh
Anh, lang thang khắp nẻo
Thui thủi, mình, một mình !

Thơ Phù Vân 1994



TƯỞNG CÒN
Nắng xế, gát mái đầu
Khu vườn, như rừng sâu
Tiếng ve sầu, rộn rả
Mùa xuân, qua thật mau !

Thơ Phù Vân 1993



BUÔNG
Cuộc đời và dất trời
Là hai chốn, rong chơi
Nơi nào, cũng thích cả
Miễn ta, đừng khổ đời !

Thơ Phù Vân 1992



KHUYÊN
Hãy, bỏ qua mọi chuyện
Để, ăn ngủ được nào
Tất cả, những ngang trái
Xem như, giấc chiêm bao !

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Thơ Phù Vân 1991



PHẢN ỨNG
Sự tấn công, địch thủ
Cú đá, được tung ra
Đôi chân, không như ý
Trực nhớ, mình đã già !

Thơ Phù Vân 1990



TRONG LIÊU
Nắng chiều, ập tràn vào
Liền thức dậy, cái ào
Mọi người, đang làm việc
Mình, qua giấc chiêm bao !

Thơ Phù Vân 1989



DỄ THƯƠNG
Từng giọt nước, long lanh
Chuyển, từ trên các cành
Cùng rủ về, nhỏ xuống
Cho bụi hoa, thêm xanh !

Thơ Phù Vân 1988



LÊN ĐƯỜNG
Một đầu óc, minh mẫn
Nhớ nhiều chuyện, trong đời
Rồi, xác mang bệnh tật
Sự nhớ ấy, xa rời !!!

Thơ Phù Vân 1987



TẬP TRUNG
Ngồi, nâng niu bản thảo
Của tập thơ, riêng mình
Giòng sông, nước vẫn chảy
Qua, kè đá gập ghềnh !

Thơ Phù Vân 1986




CHƠI
Có bao nhiêu, đồng bạc
Hưu hiếc, đổ vào thơ
Rồi, in ra cho đã
Cái xác, mệt muốn khờ !

Thơ Phù Vân 1985



ĐỜI MÀ
Xài tiền, thì bạc tỷ
Đôi lúc, túi rỗng không
Chặt mấy buồng dừa, bán
Để mà, kiếm ít đồng !

Thơ Phù Vân 1984



HỦ HỈ
Nuôi con cái, ăn học
Thành tài, rồi đi xa
Quanh quẩn, trong vườn nhỏ
Chỉ, hai vợ chồng già !

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013


  1. Từng đàn hải âu tung cánh bay lượn trong vũ khúc miên trường của sóng nước và gió lộng thênh thang. Triền núi lởm chởm đá, đổ dài xuống tận bãi cát lao xao bọt nước trắng. Rải rác đâu đó vẫn còn dấu vết của những dòng dung nham đen tuyền đóng thành nhiều tầng lớp, tưởng chừng như những trang giấy dày của cuốn huyền sử đất trời bị thiêu hủy bởi tạo hóa từ hàng triệu triệu năm trước.
    Đây là biển. Đây là nước. Biển phương tây nối biển phương đông. Bên này bên kia nhìn nhau không thấy bến bờ, nhưng nước thẳm mênh mông chỉ là một.
    Xa hút bên kia, xuyên qua trùng trùng sóng xanh và mây trắng, là quê mẹ. Nơi đó, sau hơn ba mươi năm, đã nhiều đổi thay. Người ta nói vậy. Tất nhiên là phải vậy. Vạn vật và lòng người thay đổi trong từng giây phút, từng sát-na, không lẽ hơn ba mươi năm mà chẳng gì đổi thay? Không gì đổi thay mới là chuyện lạ, và chuyện lạ như thế là điều không thể chấp nhận được. Nhưng mà đổi thay theo chiều hướng nào? Xu hướng văn minh tiến bộ của nhân loại dù nhanh hay chậm thế nào, dù vận dụng chủ thuyết, chủ trương, ý thức hệ nào, tất cũng phải nhắm đến mục đích tối hậu là mang lại hạnh phúc thực sự cho con người, cho xứ sở, cho toàn hành tinh. Hạnh phúc ấy, qua kinh nghiệm dài lâu của lịch sử loài người, đã cho thấy rằng không nhất thiết phải là sự sung túc, tiện nghi của vật chất hay kỹ thuật. Trái lại là đàng khác. Có nghĩa rằng đời sống con người, càng đơn giản chừng nào, càng dễ có hạnh phúc chừng nấy. Nhận thức nầy xem ra có vẻ đi ngược với “xu thế thời đại”, khi mà hầu hết con người đều hăm hở chạy đua với thời gian, tiền bạc và kỹ thuật tân tiến. Nhưng kỹ thuật tân tiến chẳng qua cũng chỉ là cách để có nhiều thời gian hơn bằng cách rút ngắn nó lại: trong một khoảng thời gian nhỏ, có thể làm được nhiều việc hơn; nhiều việc hơn có nghĩa là tăng thêm cơ hội cho sự hưởng thụ tiện nghi, cũng có nghĩa là tạo thêm nhiều tiền bạc và tài sản. Bằng phương cách ấy, con người lẩn quẩn trong nỗ lực vừa tạo tác vật chất vừa nô lệ vật chất, vừa tạo tác thời gian vừa nô lệ thời gian. Xét cho cùng, con người chỉ tự trói mình trong trùng vây của ràng buộc, phiền não, để làm những kẻ nô dịch suốt kiếp cho vật chất và thời gian.
    Hạnh phúc không phải là làm được thật nhiều việc trong một thời gian rất ngắn. Hạnh phúc chính là không cần phải làm gì cả, vô tư vô lự, trong một thời gian rất dài.
    Hạnh phúc không phải là có thể sở hữu được rất nhiều thứ, thu gom vơ vét tài sản, vật dụng và tiền bạc đầy dẫy chung quanh mình. Hạnh phúc chính là buông xả tất cả, không còn vướng bận vào bất cứ thứ gì.
    Hạnh phúc ấy, nhìn ở mặt chính trị, xã hội, thì đó là tự do; nhìn ở phương diện tâm linh, tôn giáo, thì đó là giải thoát.
    (Trích Thông Điệp Từ Biển Lớn của Vĩnh Hảo)

Thơ Phù Vân 1983



CAN THIỆP
Những chùm dây, cây dại
Xúm, phủ tàn hoa lài
Nếu, không ra tay cắt
Thì, nó biết nhờ ai !

Thơ Phù Vân 1982



NHỚ NHÉ
Có, làm gì đi nữa
Ở trên, cái cõi đời
Đừng, cho nó quan trọng
Đều, chỉ là chuyện chơi !

Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Thơ Phù Vân 1981



ĐÊM ẤY
Trăng lên, trên trời đen
Trăng hòa, với ánh đèn
Của phố phường, rộn rả
Trăng, cũng muốn bon chen ?!

Thơ Phù Vân 1980



QUYẾT ĐỊNH
Như con cá, vờn mồi
Chỉa rỉa, rồi nhả thôi
Làm sao, mà giựt được
Vậy, ta bỏ cho rồi !!!
Hình ảnh: để cảm ơn con người "nhậu nhẹt dữ dằn"... :p

Thơ Phù Vân 1979



THUẬT NGỮ
Bài nào, cũng " hư huyễn"
Câu mô, cũng " vô thường"
Lại thêm " vô đề" nữa
Còn mình, khoái từ thường !

Thơ Phù Vân 1978



BỌN MÌNH
Gặp nhau, nói bậy bạ
Nhìn nhau, cười hả hê
Nhiều bửa, ngồi lâu lắm
Mà ý, chả muốn về !!!

Thơ Phù Vân 1977



QUÝ BẠN
Hữu bằng, tuổi bóng xế
Đâu, còn lại mấy thằng
Hể mà, nghe tiếng gọi
Là lên xe, chạy phăng !

Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

Thơ Phù Vân 1976



MỘT CHIỀU
Con trâu già, lặng lẽ
Đưa ta đến, người tình
Ven đường, hoa phượng thắm
Làn gió nhẹ, lung linh !

Thơ Phù Vân 1975



GẶP LẠI
Tóc em, giờ, rụng ngắn
Áo em, giờ, sờn vai
Anh, ngậm ngùi cảm động
Em, trong cõi trần ai !

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

Thơ Phù Vân 1974



HAI MẶT
Người, la hét với đời
Cho thỏa, sự rong chơi
Người, âm thầm, lặng lẽ
Mang tiếng đàn, ngàn nơi !

Thơ Phù Vân 1973



GÓC PHỐ
Quán cà phê, lầu nhỏ
Nhac nhiếc, trổi rần rần
Đám người, đông, lúc nhúc
Như, một đàn thiêu thân !

Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Thơ Phù Vân 1972



ĐẠT
Người, giủ sạch bụi trần
Người, tìm về hư không
Nơi nơi, người ca hát
Người, xa cõi bềnh bồng !



 Tàu sân bay USS Gerald R. Ford (CVN-78) chạy bằng năng lượng hạt nhân hiện đại nhất của Mỹ đã hoàn thành việc thử nghiệm hạ thủy lần đầu tiên.

Thơ Phù Vân 1971



THƯƠNG BẠN
( t. tặng kts Ngô Nhậm )
Một thời, mình chung sống
Mình xuôi ngược, cùng nhau
Bây giờ, mày lâm bệnh
Chỉ, quanh quẩn trên lầu !

Thơ Phù Vân 1970



NGHĨ LẠI
Thời gian, nuôi con học
Nhà, tiền bac gì đâu
Mẹ, tảo tần, heo qué
Cha, nãi chuối, buồng cau !

Thơ Phù Vân 1969



TRÊN SÂN
Phần gia đình, tầng trệt
Ông bà, thờ lầu cao
Ở những đêm, trăng tỏ
Nom, thú vị làm sao !


Thơ Phù Vân 1968



MỘT THIỀN SƯ
Thân xác, sống, có hạn
..................................
Hồn, thì thăng đâu mất
.................................!

Thơ Phù Vân 1967



AN PHẬN
Mình, cũng lo làm việc
Đâu, mãi miết rong chơi
Mà, túi không rủng rỉnh
Chắc, số nghèo, vậy thôi !

Thơ Phù Vân 1966



THÙY MỊ TIÊN SINH
Dù gặp nhiều, ngang trái
Vẫn vui vẻ, dễ thương
Thường buông, câu kẻ cả
Mình, chờ người, cuối đường !

Thơ Phù Vân 1965



NGẠC NHIÊN
Những bụi hoa, trồng cắm
Từ cái thuở, nao nao
Góc vườn, đâu để ý
Lén, nở hoa, hồi nào !

Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

Thơ Phù Vân 1964



Đi NGANG
Nhớ
Nhớ, vô cùng !!!

Thơ Phù Vân 1963



THÚ THẬT
Dạo này, mình ít tờ tiền
Cho nên, mình cứ, trăm miền cỏ cây !

Thơ Phù Vân 1962



PHÁN
Vị nào, cứ còn chấp
Giữa, cái cõi ta ba bà
Thì rằng, là vị ấy
Đến chốn THIỀN, còn xa !!!

Thơ phù vân 1961



CHIỀU
Chút mặt trời
Sót lại !!!

Thơ Phù Vân 1960



Ở QUÊ
Mùa khô
Đi xe
Mùa lụt
Đi ghe !

Thơ Phù Vân 1959



THƯƠNG CON
Việc làm, thường xuôi ngược
Nơi nọ, đến nơi này
Cuộc đời, thì nhiều thứ
Ba thường, cầu nguyện thay !

Thơ Phù Vân 1958



ĂN SÁNG
Cho vào, trong cái xác
Một chút, của thứ gì
Khum xuống, uống ly nước
Rồi, lặng lẽ, bước đi !