Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Thơ Phù Vân 4392



NÓI CHO VUI
Vượt, hàng ngàn cây số
Biết được, bao nhiêu đâu
Ta chỉ, ngồi một chỗ*
Dăm phút, muốn chật đầu !

*Internet.

Thơ Phù Vân 4391



Ở MỘT NGƯỜI
Vắng
Nhớ !!!

Thơ Phù Vân 4390



SÁ GÌ
Leo lên, tận đỉnh núi
Để làm rẩy, làm nương
Người ta, còn chưa ngại
Huống chi, chút đường trường

Thơ Phù Vân 4389



CÙNG LỨA
Bao nhiêu thằng, bệnh tật
Một số, đã lìa đời
Mấy đứa, còn ở lại
Nom, cũng lụ khụ rồi !!!




Thơ Phù Vân 4388



TỰ HẸN
Chừng nào, trời ấm lại
Ta sẽ, chơi môn ni
Mùa đông này, lạnh quá
Tắm biển, đâu ích gì !!!

Thơ Phù Vân 4387



ĐỪNG ĐỢI
Hãy bình thản, mà đi
Và hiên ngang, mà sống
Đời người, ai cũng vậy
Bao nhiêu sự..., chất chồng !

Thơ Phù Vân 4386



THỤT
Trong nhà, thì êm ấm
Ra ngoài, gặp gió to
Bèn, quay trở về lại
Chạy co cẳng, co giò !

Thơ Phù Vân 4385



GHÉ LẠI TRẦN GIAN

Chơi !!!

Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

Thơ Phù Vân 4384



BỐ GIÀ
Mấy thằng nhóc, trên đời
Ngoan, thì tao cho chơi
Nếu làm môn, ngược lại
Đưa về, cõi xa xôi !!!

Thơ Phù Vân 4383


https://encrypted-tbn2.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTvke-LqggZEsvqhHX5C7ynb7Sdzh182KcchBuOThwiYvow-AoAeA

ÔNG TRỜI
Biết mình, thích lau lách
Bơ vơ, đứng bên đường
Bèn cho người, trồng gấp
Kể ra, Ổng cũng thương !

Thơ Phù Vân 4382




ĐỪNG TRÁCH
Tôi, chỉ là con tàu
Sức chạy, không được mau
Ai đi, thì tôi chở
Tôi, có biết gì đâu !!!

VỤN CẢM...

Thứ Tư, ngày 03 tháng 10 năm 2012

Vụn cảm khi đọc tập "Ghé lại trần gian" của Phù Vân Đặng Cước


          Tôi vốn vô duyên với thi ca. Chẳng thể cất bút viết nổi một câu thơ cho ra hồn cũng không thể thẩm bình một hình ảnh thơ cho ra vẻ cho nên tôi cũng quyết vô tình với thơ ca.
Thỉnh thoảng trong sự nọ cuộc kia ngẫu nhiên hay hữu ý phải chịu một trận thơ bản thân thường lấy làm khổ sở vì những tấm lá chắn tự tôn đã bị thơ công phá không thương tiếc để lộ ra một tôi văn xuôi thô nhám, yếu ớt hoàn toàn bất lực trước thứ nghệ thuật ngôn từ tế vi này.
         Rồi tôi đọc thơ anh và ngạc nhiên nhận thấy mình cũng có thể đọc thơ và có thể thích thơ. Thơ anh giản dị, tự nhiên đến độ nhiều bài mang lại cho ta ấn tượng thi sĩ đang ngắt khúc chuỗi lời nói hàng ngày mà đặt lên trang giấy theo một thể thức riêng để tạo hình cho thi phẩm. Hãy thử đọc một bài thơ như thế:
                                   Ghé chùa ngủ một giấc
                                   Thức dậy thầy đâu mất
                                   Về không biết chào ai
                                   Gật đầu chào ông Phật
    Nhưng đó là cái giản dị của một người đã chứng đắc quy luật nhân sinh, quy luật thẩm mỹ tưởng phức tạp mà kì thực rất giản đơn của cõi người . Và cũng bởi nắm được quy luật nên tất yếu Phù Vân có tự do để ung dung tung hoành vung bút trên đủ các đề tài từ chuyện hoa lá cỏ cây đến chuyện con ị vợ lo mà con chữ vẫn không bợn một chút dung tục.Người xưa nói " Công phu của thơ là ở ngoài thơ" ( Lục Du) phải chăng chính là như vậy?
     Tôi thích những bài thơ tứ tuyệt của anh, xinh xắn như những bài Haicu hàm súc, ngôn từ trong sáng mà minh triết, có khả năng động thấu đến miền suy tư, cảm xúc của người đọc. Chất Thiền có lẽ là ấn tượng đậm nét nhất của tôi về thơ anh, nhưng phong vị Thiền trong thơ Phù Vân khác rất xa với cái chất Thiền tịch lặng trong "Con quạ"  của Baso mà gần hơn với ý vị Thiền phảng phất mùi đời, nồng nàn hương vị cuộc sống trong thơ Buson. Không gian trong thơ cũng có khi là không gian của chùa chiền nghi ngút khói hương, của vườn cây xanh cành đỏ lá nhưng  nhiều nhất là  không gian sinh hoạt với đủ chuyện tương cà mắm muối của cuộc sống đời thường nhưng dù có thế nó vẫn toát lên ý vị Thiền đặc trưng qua cái thung dung thư thái toát ra từ tâm thế của người thơ. Ngày ngày giam hãm đời mình trong một việc cỏn con mà chán ngắt với bất cứ người nào_ hốt cứt con mà nhà thơ vẫn thấy:
                                          Ngày ngày hốt cứt con
                                          Mùi thúi hóa thành thơm
                                          Thời gian giam hãm đó
                                          Đời mình thành cỏ non
               Đọc tập thơ, chúng ta bị cái Tôi thi sĩ hấp dẫn ở sự hòa phối hai trạng thái tưởng chừng rất trái ngược này: Một cái tôi đã thấu thoát được quy luật nhân sinh nên bình thản vượt lên trên sự thế mà quan sát với nụ cười nửa miệng và một cái Tôi thích thú lặn ngụp hết mình trong tất cả những thanh sắc của cõi vô thường. Mà trạng thái nào cũng được nhà thơ đẩy lên đến độ cực đoan. Và có lẽ chính cái chất cực đoan ấy làm nên một Phù vân tài hoa trong lòng bạn yêu thơ anh.
            Ngày xưa, nhà thơ của thành Đồ bàn Chế Lan Viên từng nói " làm thơ là làm sự phi thường", tôi không biết Phù Vân đã làm được sự phi thường ấy chưa nhưng nội một việc thi sĩ đã đủ sức thơ hóa được cả những câu chuyện đời thường nhỏ nhặt ấy thôi thì quả đã là một sự Phi thường rồi vậy.
               

            Và thưa người bạn yêu thơ và tò mò về người thơ, tôi xin chép tặng bạn một bài trong tập mà từ " Phù Vân ý, Cuồng từ thi" đến tùy hứng bạn hữu đều khiến tôi thích thú:
                                       
                                          Sông sâu giờ cạn nước
                                          Đâu còn thuyền ngược xuôi
                                          Cỏ hoang tràn khắp lối
                                          Người cũ luống ngậm ngùi
                                                           ( Phù Vân ý)                         
                         Sông sâu giờ cạn nước xưa
                         Còn đâu xuôi ngược nắng mưa với người
                         Cỏ hoang tràn lấp nỗi niềm
                         Có hay người cũ muộn phiền bể dâu
                                                            ( Cuồng từ thi)
                                           Bến xưa vàng kỉ niệm
                                           Sông khô thuyền về đâu
                                           Lối buồn hoang cỏ dại
                                           Mây trôi bạc mái đầu
                                                               ( Lê Vũ tùy hứng)
                           The deep river is no more full of water
                           No more boats rowing up and down river
                           Everywhere is full of wild grass
                           How melancholy I feel like a stranger
                                                             ( Võ Chí Hiền dịch)
                                         
Bạn của tôi, có phải bạn cũng thấy đượm mùi "Sông Lấp"?

Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

Thơ Phù Vân 4381



CHUYỆN SÁCH
Và từ nay, người sẽ
Vào cảnh, thất nghiệp thôi
Những gì, ta cần biết
Đã có, mạng miếc rồi !!!

Thơ Phù Vân 4380



TRANH THỦ
Sau một ngày, làm việc
Thân xác, mệt muốn khờ
Tìm đến, nơi góc quán
Đọc lại, mấy vần thơ !!!

Thơ Phù Vân 4379



THƯƠNG
Có một người, đàn bà
Gần cả đời, trong nhà
Chả biết, cái gì hết
Sao mà, buồn vậy ta !!!

Thơ Phù Vân 4378



ĐIỀU KIỆN
Làm sao, biết nhiều được
Cõi thế giới, bao la
Nhờ mạng miếc, ta sẽ
Đến chuyện gần, chuyện xa !

Thơ Phù Vân 4377



KHÔNG HIỂU
Họ cùng nhau, bàn bạc
Để, thành lập công ty
Họ mời mình, tham dự
Xong rồi, họ bỏ đi !!!

Thơ Phù Vân 4376



BIẾT PHẬN
Như, một con tàu lửa
Vận chuyển, trên đường dài
Đêm ngày, cứ lầm lủi
Chả để ý, đến ai !!!

Thơ Phù Vân 4375



GIỮA ĐỜI
Vợ thì bịnh
Nợ thì đang
Một thân xuôi ngược
Vô vàn nỗi lo !!!

Thơ Phù Vân 4374



GIẢI TRÍ
Thả thong, rà vào mạng
Cùng thế giới, ta phăng
Cạnh bên, HOA RƯỢU THUỐC
Còn có gì, thích bằng !!!

Thơ Phù Vân 4373



BIẾT SAO
Người về,
Chốn ấy xa xôi
Riêng tôi, chốn ấy
Một thời nhớ thương !

Thơ Phù Vân 4372



CHẠNH
Có tiếng còi, xe lửa
Vang lên, trong đêm trường
Có người, ngồi một góc
Rộn rả, nhớ người thương !

Thơ Phù Vân 4371



VẪN VẬY
Trở về, quê mình lại
Ngày ngày, cũng lai rai
Cũng chăm hoa, bón cỏ
Cũng thao thức, đêm dài !

Thơ Phù Vân 4370



ĐẦU ĐÔNG
Dựa bên, thành cầu cũ
Sưởi, chút nắng bình minh
Thả mắt, về dãy núi
Lặng ngắm lại, quê mình !

Cầu Đình Vĩnh Phương NT,
                          29/12/2014.

Thơ Phù Vân 4369



TỰ GIẬN
Thời gian, trôi vù vù
Sớm về, cõi thiên thu
Không chịu, rần trời sống
Mà cứ, mãi lu bu !!!

Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2014

Thơ Phù Vân 4368



THỜI THƠ MỘNG
Cái thuở, còn cắp sách
Cặp, tung tăng sân trường
Nhiều khi, cũng chụm lại
Chắc thỏ thẻ, người thương !

Thơ Phù Vân 4367

Ảnh của Minh Thiện Trần.

GAN DẠ
Sau lưng, hữu cây cột
Là, biết phận mình rồi
Có người, tư thế ấy
Mà, nói quá đi thôi !!!

Thơ Phù Vân 4366



ĐAU LÒNG
Mắt, đâu còn thấy nữa
Trên giường, ngồi một mình
Miệng thì, bâng quơ nói
Bên Mẹ, con lặng thinh !!!

Vĩnh Phương NT, 28/12/14.

Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2014

Thơ Phù Vân 4365



MỘT BÁC SĨ
Ngày ngày, phòng mạch mở
Bệnh nhân, chỉ lai rai
Vẫn blouse, trắng toát
Phong cách, chẳng kém ai !!!

Thơ Phù Vân 4364



VÔ  TRÁCH NHIỆM
Vợ con, thì nheo nhóc
Ngày ngày, cứ bỏ đi
Để tìm, thú gì đó
Thử hỏi, có ích gì ?!!!

Thơ Phù Vân 4363



SỐNG LẠI
Chiều đông, trời trở lạnh
Buồn, cất bước dạo quanh
Mấy con đường, kỷ niệm
Thuở, độ tuổi còn xanh !!!

Thơ Phù Vân 4362




TRỐNG VẮNG
(t. tặng Thúy & các con)
Lâu rồi,
Về lại vườn xưa
Cây me chỗ ấy*,
Mới vừa bứng xong !!!

Ngọc Hiệp NT, 27/12/14.

*Góc sân thượng nhà cũ.

Thơ Phù Vân 4361



ĐÂU XA
Vài hớp rượu, nho nhỏ
Lang thang, trên mạng chơi
Mùi hoa lài, tỏa nhẹ
Cũng thấy, quá tuyệt vời !!

Thơ Phù Vân 4360



TẤM LÒNG
(t. tặng cháu Phương Trang)
Ngày, cháu còn rất nhỏ
Nghe ngoại bệnh, cháu về
Mang, chiếc khăn lau mặt
Tặng ngoại, ngoại nhớ ghê !!!

Thơ Phù Vân 4359



QUANH NHÀ
(tặng em Đặng Sinh)
Trước đây, vườn mới chớm
Thời gian chăm..., khá lâu
Giờ, tương đối thành khoảnh
Thì em, có còn đâu !!!

Thơ Phù Vân 4358



SÀNG LỌC
Một đàn chim, bay lượn
Lúc đầu, còn lanh quanh
Rồi đến khi, tăng tốc
Có kẻ, như độc hành !!!

Thơ Phù Vân 4357



TẤT NHIÊN
(Nhớ ngài Nguyễn công Trứ,...)
Nhục vinh, sống đầy ấp
Giữa cái, cõi ta bà
Ngấm ngầm, đến lúc chín
Thì ắt, phải phun ra...!!!

Thơ Phù Vân 4356



BỊ HÚT
Chàng lãng tử, nào đó
Giờ, chả muốn đi xa
Quẩn quanh, trong vườn vắng
Chắc, hoa rợp quanh nhà !!!

Thơ Phù Vân 4355



ĐỢI MONG
Bên kia, những dãy núi
Từ một chốn, rất xa
Có người con gái, cũng
Quay lưng lại, quê nhà !

Thơ Phù Vân 4354




GỢI
Ngồi trầm, bên cửa vắng
Tiết ĐÔNG, còn lê thê
Vài hoa lựu, rực đỏ
Làm như, HẠ sắp về !!!

Vĩnh Phương NT, 27/12/14.

Thơ Phù Vân 4353



BIẾT ĐIỀU
Những cây hoa, mình thích
Và mình, đã ươm trồng
Nó đã, không phụ chủ
Giờ, trổ rất nhiều bông !!!

Thơ Phù Vân 4352



NÓI DÓC ("...TIN SÁI CỔ")
Ước gì, còn có được
Cổ máy bay, này xưa
Nhớ ai, nhảy lên lái
Cho sự nhớ, nó chừa !!!

Phi trường ĐN, 27/12/1930.

      Hoàng tử P.V.

Thơ Phù Vân 4351



THẾ GIỚI BÊN KIA
Như, toàn là bóng tối
Lui tới mãi, buồn ghê
Nhớ cõi trần, dữ lắm
Phương tiện đâu, mà về !

Thơ Phù Vân 4350



CÓ LÚC
Hoa bướm quá trời
Tập trung vườn tôi
Mãi mê mà ngắm
Đâu nói nên lời !!!

Thơ Phù Vân 4349



THIỆT LÒNG
Hãy bình tâm, nhìn lại
Những gì, của người xưa
Trong bụng, sẽ thầm thốt
"Ông Cha ta, đâu vừa" !!!