Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014
Thơ Phù Vân 3611
HỒI TƯỞNG
Mỗi lần, mùa đông đến
Nhớ Cha Mẹ mình ghê
Ngôi nhà xưa, xiêu quẹo
Mưa dột, ướt dầm dề !!!
Thơ Phù Vân 3610
NHỚ MÃI
Lượm, từng cái lá mía
Dồn lại, để lợp nhà
Và năm nào, cũng vậy
Thời ấy, khổ ghê ta !!!
Thơ Phù Vân 3609
CUỐI THU
Lá sứ, rụng sắp hết
Chắc, nghĩ đến mùa xuân
Rồi, đâm chồi nẩy lộc
Rồi, hoa nở tung bừng !!!
Thơ Phù Vân 3607
LẶNG
( tặng em Đặng Sinh )
Trầm ngâm, bên thềm vắng
Làn khói thuốc, nhẹ bay
Chiều thu, giông buồn quá
Nhớ em, hồn anh say !!!
Thơ Phù Vân 3606
PHÍ
Giật giành, cho cố mạng
Rồi để đó, bỏ không
Cái thứ, tiền của ấy
Có biết bao, người cần !
Thơ Phù Vân 3605
NHÀ MÌNH
Và sau khi, lụt rút
Lo đắp lại, nền nhà
Đắp con đường, bờ đất
Nỗi nhớ nào, hởi Cha !
Thơ Phù Vân 3604
ƯỚC
Những công sức, của tiền
Lo cho việc, chiến tranh
Nếu chuyển thành, phục vụ
Nhân loại, đâu tanh bành !
Thơ Phù Vân 3603
KHỔ NỖI
Hở ra, là tranh chấp
Rồi làm, sự giật giành
Thì làm sao, tránh khỏi
Cái gọi là, chiến tranh !
Thơ Phù Vân 3602
CHỤP ẢNH
Không dùng đến, máy móc
Chỉ cần dùng, cái đầu
Khi trái tim, rung động
Thì, cả một chiều sâu !!!
Thơ Phù Vân 3601
XÂM PHẠM
Tụi tôi, tận biển sâu
Đụng gì, các người đâu
Sao mà, đem chài lưới
Vây bủa, để bắt đầu !!!
Thơ Phù Vân 3599
NHUYỄN
Tôi, chiếc xe máy nhỏ
Thường đêm, chở chủ say
An toàn, nên chạy chậm
Đường trường, thì như bay !
Thơ Phù Vân 3598
KỶ NIỆM CŨ
Ngôi nhà nhỏ, ba gian
Đơn côi, ở đầu làng
Thời anh em, còn nhỏ
Mỗi lần, mình đi ngang !
Thơ Phù Vân 3597
MẸ TÔI
Gần cả trăm, tuổi già
Rất gần, sự tiêu ma
Vẫn ngày đêm, lo nghĩ
Đến mồ mả, Ông Bà !!!
Thơ Phù Vân 3596
VỚI MÌNH
Rồi, ngắm nắng trên đồi
Rồi, tắm biển rong chơi
Rồi, đêm về thao thức
Đời, chỉ khoái vậy thôi !
Thơ Phù Vân 3594
HIẾP
Tụi tôi, ở dưới biển
Các ông, lôi đầu lên
Để mà, làm món nhậu
Chơi vậy, sao mà bền !
Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014
Thơ Phù Vân 3593
THẤY THÈM
Hai tay, nắm quả mồi
Chúm chím, cười khẻ thôi
Cốc bia, thì cạnh đó
Sao mà đả, dữ trời !!!
Thơ Phù Vân 3592
LÀM NỀN
Mày ngon, mày xuôi ngược
Tao dở, một chỗ thôi
Có cảnh này, cảnh nọ
Đó, mới là cuộc đời !!!
Thơ Phù Vân 3590
THƯỜNG THƯỜNG
Tối lại, xong việc rồi
Như là, được thảnh thơi
Một mình, trên sân vắng
Suy ngẫm, chuyện cuộc đời !
Thơ Phù Vân 3589
SÂN NHÀ
( tặng em Đặng Sinh )
Miếng trăng khuyết, trên trời
Trần gian, ai lặng ngồi
Nhớ người em, thương ấy
Giờ, giờ thật xa xôi !!!
Thơ Phù Vân 3588
GÁC VẮNG
( tặng Linh Giang,...)
Con dốc nhỏ, âm thầm
Trời mưa, rét căm căm
Vẫn một mình, đứng đó
Như chờ ai, xa xăm !!!
Thơ Phù Vân 3587
KHUYẾN KHÍCH
Hãy ăn vào, cho mập
Cái thân xác, vô thường
Hởi quý bà, quý bác
Và cả, quý cô nương !!!
Thơ Phù Vân 3586
PHÒNG VẮNG
Trở lại, bên bàn cũ
Lên mạng, vài bài thơ
Rồi còm qua, ciếc lại
Cũng trôi qua, vài giờ !
Thơ Phù Vân 3585
TÂM
Cũng bên, giòng sông ấy
Chiều về, hữu "thầy trò"
Bây chừ, nghe chuông vọng
Thấy thiếu, bèn buồn xo !!!
Thơ Phù Vân 3583
ẾCH GIẾNG
Dạo một vòng, trên mạng
Tự thấy, hổ ngươi ghê
Sự biết, lâu nay có
Cứ tưởng, đã tràn trề !!!
Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2014
Thơ Phù Vân 3582
SỨC SỐNG
Tôi, một loài dương xỉ
Tổ tiên, triệu triệu năm
Hoàn cảnh nào, đi nữa
Dễ gì, mà đi nằm !!!
Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014
Thơ Phù Vân 3580
THẾ
Trầm ngâm, bên cầu vắng
Một mình, ly rượu vơi
Giỏng nước, ồ ạt chảy
Bèn nhớ, đến sự đời !!!
Thơ Phù Vân 3579
QUÁ TỘI
Phòng mạch, mở rộng cửa
Chả có, bệnh nhân nào
Nợ nần, thì chằng chịt
Chả biết, phải làm sao !!!
Thơ Phù Vân 3578
NHƯ ĐỊNH
Một ngài, đầu trọc lóc
Hai vị, còn tóc dài
Bên sông, chiều, nước bạc
Chắc ngẫm, chuyện trần ai !
Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014
Thơ Phù Vân 3577
CUỐI CÙNG
( t. tặng Lê Vũ,...)
Chả có gì, bằng cái
Thiệt với nhau, trên đời
Vài hiểu nhầm, vụn vặt
Rồi thì, cũng qua thôi !!!
Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014
Thơ Phù Vân 3575
TRÊN TÀU
( Nhân Maven đến Sao Hỏa )
Đi đâu, mà xa lắc
Hàng tỷ, cây số cơ
Cả năm, bay đến đó
Biết làm gì, bây giờ !!!
Thơ Phù Vân 3574
NÓI VỚI EM
Chiều nay, anh về trể
Cảnh nhà, phải vắng thôi
Anh, đi lui đi tới
Giao lưu, với cuộc đời !
Thơ Phù Vân 3573
TỰ DẶN
( nghe tiếng gọi...)
Có bận gì, cho lắm
Nên, tranh thủ mà thôi
Thời gian, trôi nhanh lắm
Trăm năm, một đời người !
Thơ Phù Vân 3571
SÔNG
Nước chảy, qua chân cầu
Rều rác, vội trôi mau
Không còn, ứ đọng lại
Quanh quẩn, như trong bàu !
Thơ Phù Vân 3570
XEM LẠI
Trời cho người, mái tóc
Để che chở, phần đầu
Mà cứ, cạo đi mãi
Việc ấy, đúng hay sai ?!!!
Thơ Phù Vân 3569
TÂM
Phật kia, còn có lúc
Bước xuống, rời lễ đài
Đôi lời, xin lỗi vợ
Đêm trốn, cõi trần ai !
Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014
Thơ Phù Vân 3568
CÓ KẺ
Tình cảm, là đếch gì
Mà nghĩ đến, làm chi
Cứ lo cho, thân xác
Hữu một sự, béo phì !
Thơ Phù Vân 3567
VÔ CÙNG
Có một vị, vỗ ngực
Xưng xiếc, là đại ca
Một thằng bé, nhỏ xiếc
Đấm một phát, tiêu ma !
Thơ Phù Vân 3566
MỞ MẮT
Xác người, lưu lại được
Dài lắm, cũng trăm năm
Không tập trung, mà sống
Mãi lo chuyện, xa xăm !!!
Thơ Phù Vân 3565
ĐẠI TU
Vẫn giữa chốn, ồn ào
Chả phân biệt, thấp cao
Lấy LỤC HÒA, mà sống
Thấy đời, giấc chiêm bao !
Thơ Phù Vân 3564
TIỂU TU
Đến một lúc, nào đó
Thấy đời đả, cõi trần
Tìm đến nơi, vắng vẻ
Để cùng, tiếng chuông ngân !
Thơ Phù Vân 3563
CHÂN TU
Đâu cần, cạo sự tóc
Ở trên, cái quả đầu
Mà cần, cái TÂM ấy
Cảm thông được, niềm đau !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)