SỰ RUNG
Tôi ví hồn tôi, một chiếc đàn
Dạo chân khắp chốn, đàn kêu vang
Với thơ, với nhạc, với hội họa...
Là xác hoa nguyên, đã rửa tàn !
Ghi lại nơi đây, để giữ gìn
Để khi nắng sớm, lúc bình minh
Có cơn gió thoảng, vờn đám lá
Nhớ lại chân EM, có vết nhin !
Vào đây, như sự ôn
Ghi lại vần thơ rộn
Bằng hữu, đọc đừng nôn* !
(*nôn: nôn nóng; ý đọc từ từ, nghe giang hồ đồn có tới mấy triệu bài!)
Để khi chiều xuống,lúc nắng lên
Bằng hữu gần xa về ngang đó
Còn gọi PHÙ VÂN một cái tên...