Máy bay trinh sát Nhật bay qua quần đảo tranh chấp Senkaku/Điếu Ngư ở biển Hoa Đông.
Một máy bay ném bom B-52 của Mỹ.
Trong
ảnh đệ nhất phu nhân Kennedy ôm Tổng thống đã bị gục về phía trước sau
khi bị trung những viên đạn đầu tiên. “Tôi nhớ ông gục xuống và
nói..Trời ơi, chúng đã bắn chồng tôi”, bà cho biế sau đó.
Trước vụ ám sát 6 tuần Tổng thống Kennedy trên chiếc xe cùng với Hoàng đế Ethiopia.
Rồi mang thân xác làm người. Rồi ghé lại trần gian. Rồi tình yêu. Rồi
hôn nhân. Rồi tiền tài danh vọng. Rồi xung đột tranh chấp. Rồi chiến
tranh. Rồi buồn vui. Rồi chết chóc… Đủ thứ chuyện trên đời. Và cái vòng
lẩn quẩn cứ bao quanh, bám víu suốt cả một kiếp người!
Để tránh những cảnh nói trên, người ta bày ra đạo này đạo nọ. Tu môn này môn khác. Con người tị hiềm nhau đã đành, các tôn giáo còn bày trò xung đột, dèm xiểm nhau hòng chiếm địa vị độc tôn… Chán! Thật chán!
Ngược những gì nêu trên, có người miệt mài vẽ tranh, viết văn, làm thơ… triền miên thả hồn vào những cảnh giới mà họ thích.
Có người bỏ cả đời mình để nghiên cứu tìm tòi những phương tiện, thuốc men phục vụ con người.
Có người lo việc bồi đắp lại thiên nhiên mà con người đã phá hỏng gây ra biết bao tai họa cho môi trường sinh thái.
Có người lùi xa chốn ồn ào huyên náo, tìm về nơi tĩnh mịch để thưởng
thức kho vô tận của trời đất, trầm ngâm về thân phận, toát ra những ý
tưởng mong đưa con người về lòng thương yêu đùm bọc lẫn nhau.
Còn nhiều, còn nhiều nữa… Tựu trung là như vậy.
Ngày xưa có người giữa trưa đốt đèn đi tìm bạn. Bây giờ cũng vậy, nhưng
ở dạng khác. Họ âm thầm, bằng con đường nào đó để họ đến với nhau ở cái
“gặp” của họ. Không cần phải hội nay hội kia, nhóm này nhóm nọ. Họ sống
tự nhiên, có duyên gặp là gặp. Vậy thôi! Họ có thể làm nhiều ngành nghề
khác nhau trong cuộc đời này, nhưng qua những thông tin, những lần gặp
gỡ họ cười đùa vui vẻ, trao đổi nhau những điều lý thú, thắm thiết
thương yêu nhau. Rời nhau còn lưu luyến và mong lần gặp lại. Một kiểu
sinh hoạt, một cách sống quá đẹp, quá quý!
Dõng dạc một ông Thầy Thích lắm những điều hay Rong nơi này nơi nọ Hứng, cũng tung cánh bay
Tôi muốn nói đến Hoàng Quý, một nhà giáo. Một cái duyên mà tôi, chúng
tôi được gặp. Rồi chúng tôi chơi. Chơi. Nhớ nhau. Vậy thôi!
Họ chơi rất bình thường Họ chơi rất dễ thương Họ chơi tùy theo hứng Chả có gì vấn vương
Hình như anh ta cũng có nắm bắt được lẽ vô thường của kiếp người. Cũng
quần quật làm việc như nhiều người. Cũng bôn ba xuôi ngược như mọi
người. Gặp nhau, một nụ cười âu yếm thắm thiết đầy nhớ nhung… Khuôn mặt
anh như quên hết mọi sự, chỉ còn cái tình và bên nhau, mà tôi, chúng tôi
không thể nào quên.
Để kết đoạn viết này, tôi xin tặng anh vài bài thơ:
1. Thái độ
Lầm lũi trong âm thầm Trọn vẹn công việc làm Không mơ không mộng tưởng Lòng không vướng tham lam
Và mình chỉ chờ mong Khi mọi việc đã xong Có vài giây rảnh rỗi Trời, ngắm trời thong dong
Khi bổn phận đã tròn Hồn không vướng lo toan Gọi nàng thơ hãy đến Và cùng hót véo von
Rồi khi chiều nắng tắt Xác thân này sẽ vắng Trên hành trình cuộc đời Đầy ngậm ngùi cay đắng
2. Con người
Phớt qua trên mặt đất Vài khoảnh khắc rồi đi Không bày trò thú vị Thì đâu biết làm gì!
Hien VoPhù
Vân nói về Hoàng Quý mà sao nghe giống Hoàng Quý nói về Phù Vân quá vậy
? Hi hi..."Không bày trò thú vị.Thì đâu biết làm gì ! Bày trò không thú
vị.Cười một quả rồi đi !" Hi hi hi...
Đêm đông
Người có nhìn giọt mưa
Nhảy đùa trên mặt đất
Đêm, sân ga đèn vàng
Quán café, bỗng chật Nhớ
Người cùng tôi một đoạn
Ngắn quá, rồi người đi
Lối gầy còn đâu đó
Tôi, chiếc bóng, lầm lì! Tự bạch
Anh, Phù Vân Đặng Cước
Xác thân là mây nước
Ở cả vũ trụ này
Em đừng hòng chạy được… PHÙ VÂN Tương Tri không cần phải giới thiệu nhà thơ này nữa vì nhà thơ đã tự giới thiệu và đánh bóng mình quá cỡ rồi .
Thu Dung viết “Những kỷ niệm rời với nhà thơ Phù Vân kiêm kiến trúc
sư Đặng Cước.” thduyen đọc thật thích , thích vô cùng những ngày tháng
lùi xa trong quá khứ , tuy buồn nhiều hơn vui nhưng sao chứ mềm lòng rơi
nước mắt , ở nơi nào góc đường nào tụi mình cũng có những kỷ niệm tội
nghiệp
Thiên đường đã mất tìm thấy lại trong các sân quán nhậu. Remarque đã nói
( không ngờ bạn mình chạm đúng Erich Maria Remarque trong trái tim mình
mấy chục năm )
bài thơ anh Phù Vân Đặng Cước lạ thật đó ( khí thế ghê )
Đêm đông nhớ bánh phồng-Nướng trên lửa than hồng-Phần Anh đây một
nửa!-Nửa nầy ta ăn cùng!-Đêm đông lạnh vô cùng!-Ngồi xích lại cho
ấm..-Miệng cắn bánh thật giòn..-Lửa than vui nổ bùng..-Đêm đông nhớ
…lung tung-Kể chuyện bỗng dưng thương..-Nhà thơ là nghiệp chướng!-Lang
thang tìm chỗ nương….
Những kỷ niệm rời với nhà thơ Phù Vân kiêm kiến trúc sư Đặng Cước.
1.
Kỷ niệm ấu thơ tôi gắn liền với con dốc lên nhà thờ Núi – Quãng
trường Maria – Mỗi sáng theo các sœurs đi nhà thờ, mỗi chiều lên tập
thánh ca bên nhà nguyện. Thật trong veo và êm ả. Cũng trên con dốc đá
đó, chị Hồng Th. vẫn thường hối chúng tôi trong những buổi hẹn hò của
chị: “Hai đứa ra coi anh Cước đến chưa?”. Lúc ấy tôi và Hồng Lam chứng
mười hai tuồi. Rất sợ ba Lam biết được, hai đứa chạy ra đầu đường, dễ
dàng nhận dạng cái ông cao lêu nghêu đang đứng trên dốc đá bên kia về
báo lại để chị Th. điệu đàng ra gặp. Ngày mai lên lớp, dù đọc bài lúng
ta lúng túng, chị Th. vẫn khen: “Giỏi lắm, 18 điểm”.
Rồi ngôi trường yêu dấu biến mất, những buổi lễ sáng, kinh chiều biến
mất. Chị Hồng Th. biến mất. Anh Cước biến mất .Mối tình thơ biến mất…
Chỉ còn tôi: Ma dẫn lối quỷ đưa đường. Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi…
2.
Kỷ niệm ấu thơ của các con tôi gắn liền với âm thanh chiếc Vespa của
Bác Cước. Đêm, cứ nghe tiếng nổ đặc trưng ở đầu đường thì hai đứa nhớn
nha nhớn nhác: “Mẹ, mẹ, đóng cửa nhanh lên, Bác Cước tới!”. Đơn giản
thôi, lúc ấy tôi là chủ quán nhậu. Thời gian Bác Cước tới là 11 giờ đêm,
và bác cứ vô tư ngồi đến 2, 3 giờ sáng chiêm nghiệm, trầm ngâm, suy
tưởng một mình, mặc kệ chủ quán ngồi gục lên gục xuống vì buồn ngủ.
Sau này, khi hai con tôi lớn lên, ngồi nhắc lại chuyện cũ, con em
nói: “Tội Bác Cước, mình đóng cửa Bác buồn lắm, Bác không có chỗ dung
thân!”. Con chị rất mô phạm, nề nếp: “Không, giờ đó Bác phải về nhà, cả
nhà sẽ chờ đợi và lo âu khi Bác về trễ”. Con em rất nghệ sĩ (và đó là
nghiệp dĩ): “Chị không biết đâu. Thiên đường đã mất tìm thấy lại trong
các sân quán nhậu. Remarque đã nói thế. Bác đi tìm một thiên đường đã
mất, giống như ba mình vậy đó!” Hình như một viên đạn đã bắn trúng hai
con nhạn, ông xã tôi nửa muốn cười, nửa muốn nạt nộ con.
Ôi, hai con nhóc đã lớn từ hồi nào thế nhỉ ?
3.
Kỷ niệm chung của gia đình là chiếc xe thổ mộ. Anh đánh chiếc xe ngựa
đến đậu trước nhà tôi vào một tối mưa, giữa phố phường nhộn nhịp. Hàng
xóm túa ra coi. Rất điên cuồng và lãng mạn.
Cả nhà đều thích đọc thơ Bác Cước. Và một cuộc tranh luận đã… nảy ra bài-thơ-gia-đình-yêu-thích-nhất: Người mang về nhà cũ
Mấy cánh hoa dậy thì
Nhà không một ai cả
Trồng xong, rồi người đi
Chúng tôi yêu cái phần trong trẻo ở con người Anh. Còn những thứ khác, Phật Ma Ma Phật, kệ Anh và những dư luận . Vậy thôi!
Thiên đường đã mất tìm thấy lại trong các sân quán nhậu. Remarque đã nói ( không ngờ bạn mình chạm đúng Erich Maria Remarque trong trái tim mình mấy chục năm )
bài thơ anh Phù Vân Đặng Cước lạ thật đó ( khí thế ghê )
Xác nương nghề kiến trúc
Hồn rảnh giỡn với thơ
(Trần Thanh Cường)
Thơ rảnh giỡn với hồn…….
1.
Kỷ niệm ấu thơ tôi gắn liền với con dốc lên nhà thờ Núi – Quãng trường Maria – Mỗi sáng theo các sœurs đi nhà thờ, mỗi chiều lên tập thánh ca bên nhà nguyện. Thật trong veo và êm ả. Cũng trên con dốc đá đó, chị Hồng Th. vẫn thường hối chúng tôi trong những buổi hẹn hò của chị: “Hai đứa ra coi anh Cước đến chưa?”. Lúc ấy tôi và Hồng Lam chứng mười hai tuồi. Rất sợ ba Lam biết được, hai đứa chạy ra đầu đường, dễ dàng nhận dạng cái ông cao lêu nghêu đang đứng trên dốc đá bên kia về báo lại để chị Th. điệu đàng ra gặp. Ngày mai lên lớp, dù đọc bài lúng ta lúng túng, chị Th. vẫn khen: “Giỏi lắm, 18 điểm”.
Rồi ngôi trường yêu dấu biến mất, những buổi lễ sáng, kinh chiều biến mất. Chị Hồng Th. biến mất. Anh Cước biến mất .Mối tình thơ biến mất… Chỉ còn tôi: Ma dẫn lối quỷ đưa đường. Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi…
2.
Kỷ niệm ấu thơ của các con tôi gắn liền với âm thanh chiếc Vespa của Bác Cước. Đêm, cứ nghe tiếng nổ đặc trưng ở đầu đường thì hai đứa nhớn nha nhớn nhác: “Mẹ, mẹ, đóng cửa nhanh lên, Bác Cước tới!”. Đơn giản thôi, lúc ấy tôi là chủ quán nhậu. Thời gian Bác Cước tới là 11 giờ đêm, và bác cứ vô tư ngồi đến 2, 3 giờ sáng chiêm nghiệm, trầm ngâm, suy tưởng một mình, mặc kệ chủ quán ngồi gục lên gục xuống vì buồn ngủ.
Sau này, khi hai con tôi lớn lên, ngồi nhắc lại chuyện cũ, con em nói: “Tội Bác Cước, mình đóng cửa Bác buồn lắm, Bác không có chỗ dung thân!”. Con chị rất mô phạm, nề nếp: “Không, giờ đó Bác phải về nhà, cả nhà sẽ chờ đợi và lo âu khi Bác về trễ”. Con em rất nghệ sĩ (và đó là nghiệp dĩ): “Chị không biết đâu. Thiên đường đã mất tìm thấy lại trong các sân quán nhậu. Remarque đã nói thế. Bác đi tìm một thiên đường đã mất, giống như ba mình vậy đó!” Hình như một viên đạn đã bắn trúng hai con nhạn, ông xã tôi nửa muốn cười, nửa muốn nạt nộ con.
Ôi, hai con nhóc đã lớn từ hồi nào thế nhỉ ?
3.
Kỷ niệm chung của gia đình là chiếc xe thổ mộ. Anh đánh chiếc xe ngựa đến đậu trước nhà tôi vào một tối mưa, giữa phố phường nhộn nhịp. Hàng xóm túa ra coi. Rất điên cuồng và lãng mạn.
Cả nhà đều thích đọc thơ Bác Cước. Và một cuộc tranh luận đã… nảy ra bài-thơ-gia-đình-yêu-thích-nhất:
Người mang về nhà cũ
Mấy cánh hoa dậy thì
Nhà không một ai cả
Trồng xong, rồi người đi
Chúng tôi yêu cái phần trong trẻo ở con người Anh. Còn những thứ khác, Phật Ma Ma Phật, kệ Anh và những dư luận . Vậy thôi!