Thứ Tư, 8 tháng 1, 2014

BIẾT PHẬN


BIẾT PHẬN

Trong trời đất này, nếu đem so, con người của chúng ta chẳng là gì cả, có được một phần tỷ tỷ của hạt bụi không ? Chắc ví tạm vậy thôi !!!
Thế mà, có kẻ :

Giữa trời đất bao la
Có cái cõi người ta
Lớn bằng bao nhiêu nhỉ
Cũng vỗ ngực xưng ta !

Ba vạn sáu ngàn ngày là mấy. Ai đó đã nói thế. Kiếp trước hoặc kiếp sau, có không, ai biết !
Hoàng đế Tần Thủy Hoàng của Trung Quốc đã dày công cho tìm thuốc để cho thân xác mình được trường sanh bất tử. Cuối cùng, rồi có được không !!! Khi chết, được chôn trong ngôi mộ thật bí ẩn, mục đích chắc là cho được yên. Thế rồi, có được không ? Hay cũng bị moi lên đào xuống, cho dù đã trãi qua hơn hai ngàn năm !
Dạo một vòng thế giới, trong phạm vi con người, từ xưa đến nay đâu có triều đại vua chúa nào tồn tại lâu dài đâu ! Đền đài, cung điện..., có lộng lẩy, vững vàng đến đâu, theo thời gian rổi cũng bị mục ruổng, tiêu tan !!!

Mỗi lần ngang thành cỗ
Thưỡng nghĩ đến người xưa
Cỗng, tường thành loang lổ
Đời, biết bao cho vừa !!!

GHÉ THĂM ĐIỆN THÁI HÒA
Vua quan, chừ đâu mất
Bỏ ngai điện, bơ vơ
Mặc, người ngang kẻ dọc
Tượng đá, cũng làm lơ !

Trong một lăng tẩm nọ, của một vị vua nọ, sự bố trí nom có vẻ phù hợp với luật của trời đất. Chẳng có gì tồn tại mãi, có sinh thì có diệt. Từ cỗng vào là một con đường, hai bên là lăng và tẩm. Nơi làm việc, hưởng thụ và nơi, khi chết sẽ nằm xuống. Biết rằng, khi chết, nằm dưới mộ một mình, không được nghe đàn ca hát xướng, không có cung phi mỹ nữ ngâm thơ họa nhạc...Nên bèn trồng nhiều cây có quả để cho chim ăn...Và dưới mộ, mình còn được nghe tiếng giởn đùa !!!

Cũng làm lăng tẩm vui chơi
Đời người, mấy chốc bày dời núi sông !!!

Thôi thì, ở đời, ai mặc ai. Mỗi người tự tìm cho mình một lối sống. Lối sống đó trước tiên là phù hợp với mình và càng ít làm phiền đến chung quanh càng nhiều càng tốt.

Đại bàng, mạnh sức bay xa
Phận cưu, yếu sức, là là ngọn cây !

QUA SÔNG
Gần một đời, phiêu bạt
Rong ruổi, ở nhiều phương
Giờ về, góc làng vắng
Sống, đời sống, bình thường !

TIẾNG GỌI
Ông nội ơi, ông nội
Cháu đã ỉa xong rồi
Mau mau, đến chùi đít
Khum lâu, mệt quá trời !

CHUYỆN ĐỜI
Tưởng đâu
nghề bếp vẫy chào
Nào ngờ vợ bệnh
Lại nhào trở vô !!!

NỬA BUỔI
Trong nhà, ngồi tiếp khách
Cuối thu, chút nắng nàng
Bên hiên, hoa nở rộ
Con gà trống, chạy ngang !

MỘT NÔNG DÂN
Sáng, vác cuốc ra đồng
Chiều về, công việc xong
Một mình, ghé quán nhỏ
Mần cốc rượu, rồi dong !!!

THỜI GIAN
Nửa đêm, sực thức giấc
Đốt thuốc, nghĩ bâng quơ
Một năm, trôi nhanh quá
Lịch, còn lại mấy tờ !!!

SỐNG
Sao,
Phải đợi bông mai ngày Tết
Hoa bướm vàng,
Rực nở, suốt cả năm !!!

CÕI TRẦN
Cuối thu, chút nắng vàng
Khúc hòa tấu, nhẹ vang
Vợ chồng, trên sân vắng
Cà phê, tựa thiên đàng !

CHIẾC MÕ ĐÁ
Lang thang,
Trong cõi đất trời
Âm thầm vang vọng,
Ngàn lời vô thanh !!!

ĐÊM NAY
Nha Trang, trời trở lạnh
Biển, vơi bớt màu xanh
Lang thang, mình, phố vắng
Cuộc tình ấy, cũng đành !!!

KHUYA ĐÔNG
Một mình, con đường vắng
Lất phất, hạt sương rơi
Nhẹ nhàng, trên áo lạnh
Chút âm thanh, tuyệt vời !!!

XUÂN BUỒN
Một cây mai, nở muộn
Bơ vơ, đứng giữa vườn
Một người, ngồi lặng lẽ
Điểm lại, đời mưa tuôn !!!


Những ngày rồi, nắng gió quá. Những bụi hoa yêu quí không chịu nỗi. Bèn loay hoay ngoài vườn để tưới, Dũng Nobita nhắn qua điện thoại, ông bạn ròm bày trò " gầy độ thơ văn", Bèn hứng, ngồi vào bạn..., vài lon bia vài điếu thuốc, vài khúc nhạc trử tình nào đó...Dòm lại, cũng chảy được một đoạn tương đối dài. cái gọi là sự đóng góp trong cuộc chơi !

CON NGƯỜI
Phớt qua, trên mặt đất
Vài khoảnh khắc, rồi đi
Không bày trò, thú vị
Thì, đâu biết làm gì !!!

À, mới đây mà đã gần năm năm ( sau Tết là đúng năm năm ). Mau nhỉ !!! Để nhớ và cũng để kết thúc đoạn viết này, ghi lại bài thơ mình viết lúc rời bệnh viện được ba ngày.

TRỞ VỀ
Người, ngồi bêm thềm vắng
Người, ngắm lại vườn xưa
Bình minh, chút nắng ấm
Một chút nắng, rất vừa !!!

Vĩnh Phương, 08 tháng 01 năm 2014.

Phù Vân Đặng Cước

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét