Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014

NHÌN NGẮM GIỌT TRĂNG



Người thi sĩ đứng mãi trên núi cao, bên sông nước gọi đò. Người thi sĩ làm cái gạch nối cho sinh diệt chuyền hơi hiện hữu. Người thi sĩ đứng đó, dưới hố bom, bên làng cháy, giữa cuộc tình duyên, hay chết chóc, để cho thiên đàng và địa ngục khỏi nghiêng lệch, để cho thiên đàng và địa ngục chỉ là ý niệm, và sự sống mới chính là hơi thở tồn sinh.
Nhưng để hoàn thành việc đó, người thi sĩ không có khả năng linh thiêng của thần thánh, những bùa chú của thầy phép, những quyền lực tối thượng của vua, tướng và cán bộ.

Mang cùng thân phận nhỏ bé, hẩm hiu như quảng đại nhân sinh. Khác chăng, người thi sĩ chứa đầy cảm thức vô biên của dòng Sống, nên thường trực hát lên Lời hồn hậu, đơn sơ, vốn là những nỗi niềm e lệ nấp trong lòng ẩn thức mỗi cá nhân.
Và để ca hát, người thi sĩ, khướt từ tất cả, hầu thực sự ở giữa lòng tất cả mà ca hát cho con người suốt những cơn lâm lụy. Khướt từ mọi kiểu cách nhất thời đặng chấp nhận cái linh hoạt muôn đời. Khước từ ảo ảnh, khổ đau, tàn bạo...đặng chấp nhận cái huệ tới, an vui và giải thoát.
Cứ thế, người thi sĩ đứng ở vị trí sau, ở vị trí thấp cùng, ở vị trí đơn bạc, dùng ngôn ngữ thường niên, uyên sơ của những kẻ nghèo khốn, của loài hoa mong manh, của xứ chim phù động để hát ca. Cứ thế, bẵng quên mọi lề thói giả dối, mọi triết thuyết ồn ào kiêu hãnh, mọi cuộc đấu lý và đua đòi quyền vị.
Mỗi thi nhân là một vũ trụ,, một cung điện, chùa tháp, giáo đường. Lý do khiến họ thường vắng mặt nơi đô hội phố phường, nơi nhiệt tình tập họp. Vắng mặt nhưng không quay lưng !
  

...
Thi Vũ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét