VÀI DÒNG
VỀ THƠ ĐẶNG
CƯỚC
Cành
hoa anh hái cho tôi
Thơm
tình bằng hữu thơm đời chúng ta
Gần
nhau hay ở cách xa
Tình
ta muôn kiếp ngọc ngà hương hoa.
Đặng Cước, trong hồn tôi, là màu
xanh của lá cây, màu xanh của biển, màu vàng của hoa, màu xám của bầu trời mùa
thu... là sức sống mãnh liệt và bất diệt của thiên nhiên,
sức sống thật đơn sơ, đầy thi vị nhưng không kém ngang tàng, sức sống của một
hạt bụi rong chơi đó đây trong vũ trụ, dám ngạo nghễ và thách thức những tinh
cầu khổng lồ. Vì sao? Vì những tinh cầu dù khổng lồ đến đâu cũng chỉ là một hạt
bụi trong vũ trụ. Và hạt bụi dù nhỏ đến
đâu cũng chứa trong nó cả một vũ trụ bao la. Đó có phải là chân lý căn bản của
cuộc sống mà khi nắm được nó, người ta sẽ hoà nhập với thiên nhiên để trở nên
đơn sơ và ngang tàng... và có phải những cái ấy là hình ảnh của Đặng Cước,
của tôi với những bước chân vững chắc cùng nụ cười ngạo nghễ trên môi, với đôi
mắt sáng ngời sức sống! Lãng mạn nhưng rất đơn sơ. Và đó cũng là chất thơ trong
con người ấy. Người sao thơ vậy, thơ Đặng Cước phản ánh con người trung thực
của anh. Vì thế trước khi đọc thơ anh là phải có anh trong hồn, ta và Đặng Cước
là một thì ta sẽ sống trọn vẹn trong vườn hoa thơ của anh, những
cánh hoa thơ toả ra rất tự nhiên, toả mùi thơm “hây hây” và dễ thương như những
đứa con của anh đang đẩy xe trong vườn...
Gác nhỏ, 12 giờ đêm 14/ 6/1980
Võ Chí Hiền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét