PHÙ VÂN
BẠN THƠ
NGƯỜI THƠ
TÌNH THƠ
Hắn
hát chẳng cần ai khen, như một kẻ hát xẩm. Hắn nốc cạn biết bao nhiêu là chén,
đất trời trố mắt nhìn hắn say. Hắn chẳng biết đêm dài, bỏ qua sinh tử.
Hắn
không chấp nhận, cũng chẳng khước từ, hắn có ngữ-ngôn nhưng không có thế giới
ngôn từ. Hắn thường lặng im, không gào thét, chẳng rền rĩ. Lúc ấy, hắn làm thơ,
làm thơ, làm thơ. Cũng lúc ấy, hắn uống rượu. Thơ, rượu, thơ, rượu...
Có
lời này cho hắn:
Hắn rất biết uống rượu
Hắn rất biết làm thơ
Làm thơ
như chảy máu
Làm thơ
như
ỉa chảy khôn cầm!
Có
người bảo hắn khởi điểm từ “một sự hứng”. Cuồng Từ tôi không cho như vậy - bởi:
hắn sẽ đứt “dây hứng”, hắn không có công thức, không có cảm thức, không có tri
thức...
Nhưng,
bảo thơ hắn là “mộc mạc” thì nhầm.
Bảo
thơ hắn “đơn giản” thì sai.
Bảo
thơ hắn “sơ khai” thì bậy.
Hắn
không là nghệ sĩ, không là thi sĩ. Hắn như mây nổi.
Hắn
là Phù Vân
Lư
Sơn, rằm tháng Tám
Cuồng Từ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét