Gió đời vẫn thổi mạnh
Tình đời vẫn mong manh
Người trơ như tảng đá
Mặc trò đời bủa quanh !
Dưới tàng cây trứng cá
Gió nhẹ đưa thướt tha
Chờ người sao không đến
Người đến lạnh lùng qua !
Đường về vời vợi một mình
Chàng cười với bóng lặng thinh
ngã dài !
Quỷ Tịnh
***
Đời, đường vô tận
Ta, lữ độc hành
Ai, người hay biết
Ai, kẻ vô tình
Ta, vẫn độc hành
Đời, ta xin trọn !
Đặng Xuân Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét