CẢM NGHĨ
VỀ TẬP THƠ
PHÙ VÂN ĐẶNG CƯỚC
Tự nhiên là
thực chất của thiên nhiên. Hồn thơ của thi sĩ Phù Vân Đặng Cước rất tự nhiên,
mang một sức sống âm thầm đi lên theo bản chất của thiên nhiên man dại, kiên
nhẫn, bất chấp cái tồi tệ nhất của lịch sử, cũng có nghĩa là chấp nhận cái tồi
tệ nhất của lịch sử, mà thấy đời vẫn thanh tao, và vươn lên như mầm non cây cỏ
trong sụp đổ hoang tàn.
Hy vọng là tình
thương gắn bó hữu cơ, làm cho hồn thơ của thi nhân sống động, yếm thế mà không
yếm thế, lai láng và phong phú, một buổi trưa hè trên đồng ruộng quê hương hay
sẩm tối hoàng hôn chiều ba mươi Tết.
Không
là cơ hội mà là bẩm sinh từ nguồn gốc cha ông trên thượng tầng trí thức (ông cố
thi nhân là một tú tài văn võ song toàn, quán triệt nhân sinh, cái trí thức
truyền thống ấy là chất liệu dinh dưỡng nuôi sống mầm non, trả giá hanh thông,
con đường sáng lạng cả tương lai).
Đỉnh cao của
giá trị trí thức bẩm sinh như ngôi sao sáng tỏa trong vườn hoa khoa học, nghệ
thuật và mỹ thuật, một nụ cười hé mở, một ngụm rượu tri âm, đưa hồn thơ của thi
nhân chầm chậm đi tới như Phù Vân lơ lửng trên nền trời xanh thẩm.
Một thế hệ và
một thế hệ nối tiếp dẫm lên cái quá khứ đường ray, cũng là
những đóa hoa đang nở rộ trong vườn hoa ký ức thời gian và thái độ.
Hồn
thơ và ý thơ của thi nhân Đặng Cước quyện nhau như Bích Vân, Phù Vân trên đỉnh
cao thế hệ, là một tinh túy sinh tồn, vượt tầm thời gian và không gian, “biến
dạng” “sau lớp hoa nguyên đã rữa tàn”.
Thi nhân Đặng
Cước là con người của thiên nhiên xác định “thái độ” thủy chung như nhất nàng
thơ và hồn thơ sống mãi trong thi nhân, quả là cái tuyệt vời của tập thơ Phù
Vân Đặng Cước.
Trung Thu 2003
Kỳ Sơn Lê Viết Thấu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét