NGUỒN THƠ PHÙ VÂN
Ồ, thằng cha Đặng Cước
Thong dong quên phiền trược
Vũ trụ thường xưng trùm
Đúng là tên xất xấc xược !
Như một cơn gió xoáy phẫn nộ dị
thường, như một áng tinh kỳ huyền ảo xẹt giữa đêm sao; hoặc cũng như một bông
hoa nhỏ lạ lùng duyên dáng có sức hút mạnh giữa vườn hoa khoe sắc, sự rung của
Phù Vân trở thành một thể thơ đầy ấn tượng như thế. Trùng trùng tiếp nối tặng
cho bạn bè nụ cười vui thích và cũng để lại trong lòng nhau tiếng ngân dài với
một chút xao xuyến bâng khuâng.
Từ sự cảm
trong hiện thực đời thường, qua lời lẽ duyên dáng dí dỏm, đến thanh âm làm điêu
đứng chan chát chập chùng, in như là tự nhiên sắp xếp thành một tứ thơ gọn nhẹ,
vừa mang âm sắc bình dân của một bài thơ con cóc, vừa trang nhã lung linh của
một áng thơ Đường, đồng thời cũng vừa âm hao tĩnh lặng của một bài haiku bất
hủ. Kết hợp cả ba để trở thành cái phong cách độc đáo của thơ Phù Vân Đặng
Cước. Cứ thế ào ào tuôn chảy vào cuộc đời trong gần hai thập kỷ qua.
Đôi
mắt em sáng ngời
Như
âu yếm nhìn tôi
Mình
thầm nghĩ như thế
Nếu
không đúng thì thôi
(PV)
Xuân
Phong, tháng giêng, năm Tý.
Đồng Thuyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét