ĐẶNG CƯỚC QUA
“NHỮNG
BÀI THƠ CỦA TÔI”
Hình dáng như thế này
Thơ hay chừng ngàn bài
Dạo đời chân quanh quẩn
Đặng Cước chứ còn ai!
Thoạt đầu Đặng
Cước làm tôi rất ngạc nhiên khi anh đọc cho tôi nghe những bài thơ ngắn của anh
về cuộc đời. Ngắn, nhưng không phải là nhỏ! Ngạc nhiên hơn nữa vì các bài thơ
như thế thật nhiều và đã được sáng tác từ lâu nay. Lúc anh đi học, lời và ý đã
không kém phần thảnh thơi, sâu sắc:
Chỉ biết cười thôi giữa cuộc đời
Vui buồn khổ sướng đổi như chơi!
(“Nói với mình”
1966)
Cước làm thơ
cũng giống hệt như Đặng Cước đối xử với cuộc đời. Làm thơ hay sống cũng chỉ
là chuyện vui chơi trong cuộc lữ. Vì thế mà: “Cuộc đời rất đơn giản”, và thơ
cho đời cũng đơn giản không kém. Thế nhưng, Cước chơi mà không đùa. Anh thật
biết bao với các bài thơ: Thấy, Cuộc đời,
Như giọt sương, Phù du, Một câu hỏi, Nhìn đời...
Anh tha
thiết biết bao khi “Nói với một người”, “Sống với ta”, khi kêu gọi “Hãy sống
đi”, “Hãy kiêu hãnh”... trong ấy, cái nhìn của anh vẫn tỉnh táo để nhận thức, vẫn khách quan để tròn vẹn
thấy mình, thấy cuộc sống với sự xấu, hay, khổ, vui, mâu thuẫn, tranh chấp cũng
như an hưởng; thấy đã sống với cái đẹp xấu, sạch dơ, những điều khiến ta phải
chịu đựng, đồng thời cũng là cống hiến cho chúng ta niềm an vui, bình lạc. Nếu
Thiền là Hoà giải với cuộc đời, là Sống, thì thơ Đặng Cước không thiếu tính
chất ấy. Đó là điều mà tôi gọi là “không nhỏ” trong từng bài thơ ngắn của anh
vậy.Đâu có dễ khi diễn đạt những ý nghĩ trọng đại như thế trong vài nét đơn sơ,
bằng những từ giản dị như được thể hiện trong thơ Cước! Chỉ trừ một vài bài ý
thơ lấn áp vần điệu, còn thì đều có kỹ thuật hài hoà
cùng ý tưởng, dễ tạo rung động cho người nghe. Có điều, ở phần cuối của tập
thơ, một ít bài thơ tình cảm dài chưa đạt (về ý cũng như lời). Chắc Đặng Cước
sáng tác khi xúc động? Hoặc chưa đủ rung động?
Khi hoàn thành
tập thơ này, Cước vẫn còn trẻ lắm. Với nhận thức của anh, với hồn thơ và cách
trình bày như thế, chúng ta hy vọng sẽ được hoà vào thơ anh, hoà vào đời sống
trong những sáng tác sắp đến.
Nha Trang, hè
1981
***
BÊN CHỢ TẾT
Chợ đời đen nghịt kẻ bán mua
Vui thú làm sao sắm cho vừa
Cạnh đời có kẻ trầm ngâm ngắm
Một bức tường già với nắng mưa
Và rồi thi sĩ đọc vân thơ
Nụ cười ánh mắt đẹp như mơ
Thời nay thơ không người chiêm ngưỡng
Nên áo anh chàng cũng xác xơ
Hình như áo ấy cũng nhuộm thơ
Của xuân cùng với nỗi chơ vơ
Có lẽ trời xuân riêng chàng hưởng
Mua được không? Nnhững
kẻ sống hờ!
Nha
Trang, 1/1/1983
Phù Giang Nguyễn Đức Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét