MỘT NGƯỜI
VIẾT VỀ MỘT NGƯỜI
Rồi vài trăm năm sau
Giấy nát, mực phai màu
Thi nhân ngồi gục chết
Ai khóc chuyện thương đau !
Hắn, một người
rất người ở cuộc đời này. Gương mặt hắn, làm tôi nhớ đến Zorba của Kazantzaki,
chằng chịt những vết phong trần. Hắn luôn luôn ngạc nhiên. Nhưng cái hắn ngạc
nhiên đều là những cái tầm thường mà mọi người đều biết. Hắn có đôi mắt nhìn
như một trẻ thơ. Có phải hắn trả hắn về cội nguồn không nhỉ? Hắn hùng biện đủ
trò giữa cuộc đời này. Tình yêu, nghệ thuật, chân lý... như một đứa
trẻ bày đồ chơi trước mắt mình. Chơi chán rồi phá đi, rồi lại chơi nữa...
và hắn
cũng là một ông tiên rất thoát, rất thong dong. Ở bất cứ một xó xỉnh nào, hắn
vẫn muôn đời là hắn. Thơ của hắn là những bài kinh cứu khổ hết sức tế nhị nếu
người nào thấy được. Hắn là kết tinh của những vì sao lạ vì nơi hắn có một cái
gì đó rất quyến rũ mọi người. Hắn đi khắp nơi và nơi nào có mặt hắn là nơi đó
rộn rã những tiếng cười sảng khoái. Hắn, hiện thân của sự vui vẻ. Rồi có những
đêm hắn lang thang giữa phố chợ một mình cô đơn, và cũng có đôi lúc hắn quỳ
xuống tạ ơn người, tạ ơn cuộc đời, tạ ơn tất cả, để quay về bên bờ vực thẳm suy
tư, kiếm tìm một hạt bụi nào đó đã vô tình biến dạng qua trí nhớ của hắn.
Hắn – Đặng Cước, hắn như một
viên kim cương mà mỗi người đứng mỗi góc nhìn nhận. Nói hắn sống rất hiện thực
cũng đúng, mà nói hắn sống rất ấn tượng hay trừu tượng thì cũng đều đúng
cả. Với hắn là như thế. Có phải hắn đã giác ngộ rồi hay không? Điều đó
thì hắn biết lấy. Nhưng với người nhìn hắn thì họ thấy mình như một chúng sinh
bị xích xiềng giữa thế gian này và mơ ước những bứơc chân của hắn. Có phải thế
không nhỉ?
Tôi viết về hắn như viết về
một huyền sử của một người nào đó trong truyện cổ tích
thần thoại Ba Tư, nhưng hăn có THẬT, có thật ở nơi này. Bây giờ chúng ta hãy
xem những giòng thơ thật sự từ cửa miệng hắn thốt ra.
Mùa hạ, 29/5/1982
Quỷ Tịnh
***
Tặng Phù Vân Đặng Cước
Gió đời vẫn thổi mạnh
Tình đời vẫn mong manh
Người trơ như tảng đá
Mặc trò đời bủa quanh !
Dưới tàng cây trứng cá
Gió nhẹ đưa thướt tha
Chờ người sao không đến
Người đến lạnh lùng qua !
Đường về vời vợi một mình
Chàng cười với bóng lặng thinh ngã dài !
Quỷ Tịnh
***
Đời, đường vô tận
Ta, lữ độc hành
Ai, người hay biết
Ai, kẻ vô tình
Ta, vẫn độc hành
Đời, ta xin trọn !
Đặng Xuân Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét