VỀ THƠ ĐẶNG CƯỚC
Qua khung cửa nhỏ tôi nhìn thấy
Cành trúc chập chờn thoáng gió
qua
Và:
Ngoài kia trời rên rỉ
Trong hồn con nhớ cha
Những chiều mưa âm ỉ
Trên đường vắng người qua
Đâu đâu cũng nhìn thấy Đặng Cước
với đôi mắt chọc thẳng vào cuộc đời, không màu mè khoa trương, không khách sáo
mời mọc, đôi chân mạnh mẽ gõ mạnh trên cuộc đời làm vang lên những tiếng kêu
mộc mạc đơn sơ nhưng cũng đủ độ âm ỉ để làm tan những đám mây chiều bảng
lảng trong ngôn ngữ thơ văn.
Một cơn gió chiều hiu hiu thổi.
Một vài giọt sương còn đọng trên lá ban mai, những buổi nấu cơm cho con, vui
chơi với con, những lúc trông vợ về... đều bàng bạc trong lời thơ của
Đặng Cước, một sắc hương ý vị, một trung thực tuyệt vời và đôi lúc cũng nhảy
nhót, dí dỏm, vui tươi.
Hãy nhìn thẳng cuộc dời bằng
những màu sắc đơn giản của nó, đừng tô son chuốt phấn, đừng bẻ quặt theo ý
tưởng riêng tư. Hãy sống cho thật trọn vẹn. Hãy rung động cho thật sâu xa và
hãy khóc cho thật trọn vẹn tròn đầy theo nhịp rung của cây lá, của trăng sao.
Đặng Cước đã sống và đã chết theo từng câu, từng chữ và luôn luôn ta thấy dường
như Đặng Cước những khi tình ý tuôn nhiều quá đã trở nên uất nghẹn, tức tưởi và
bỏ lửng câu thơ cho người đọc suy tư.
Thơ Đặng Cước hay ở chỗ là nhìn
vào đó thấy, thấy rồi đâm ra dễ thương. Thơ và người gần nhau như một. Thơ ôm
lấy người nhảy múa, người ôm lấy thơ trần truồng, uốn khúc, bay
lượn ngang tàng, trịch thượng trên trần gian, dưới địa ngục, trên đôi môi của
người yêu, trên đống phân của con và trong ngàn câu nói sủi bọt của thân phận
con người.
Qua Đặng Cước, người ta chợt nhớ
đến nhà thơ tiền chiến, Lưu Trọng Lư, với tình vợ con và gia tộc. Ấy, trong văn
thơ đề tài gần như bao giờ cũng cũ và bao giờ cũng mới, cũng hấp dẫn, ấy là tình
yêu trai gái. Rất thật khi ta nghe được những câu thơ:
Hì hục với bốn con
Sáng chỉ một chén non
Trưa, chiều được bốn quả
Thế mà, vẫn còn con!
Hay:
Trăng ơi! Trăng ngủ trong mây
Con tôi đã nói thế này khi qua
Núi xanh biển rộng trời xa
Gia đình tôi đến ngôi nhà tình
thương
Chắc chắn một điều là Đặng Cước
không gọt văn, đẽo chữ. Đặng Cước không làm thơ, ý tứ tự do tuôn trào và ghi
lại dưới ngòi bút. Mây cứ bay đi khi gặp gió, trăng cứ hờ hững khi trời trong
và tư tưởng cứ cực trào khi gặp sóng.
Bấy nhiêu lời trên, dẫu sao cũng
chỉ phô diễn được một phần rất ít về Đặng Cước. Thôi, mời bạn hãy cởi bỏ y phục
của bạn để vào chơi trong vườn thơ Đặng Cước.
Chủ
nhật, 31/ 8/1982
***
Nghe
dòng sông liếm bên bờ cỏ
Hoa nở trong lòng mưa bay bay!
Sông Cầu Bè 1980
Phạm Quảng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét