Mình đêm về chia tay
Đời: khoảng ấy mưa bay
Hỡi, lữ hành bất
tử
Trọ quán nào đêm nay!
Tôi biết hắn chỉ mới thời gian
gần đây, nhưng có lẽ chính thời gian gàn đây mà hắn sống gần nhất cho chính
mình và cho tất cả bạn bè, tôi nghĩ vậy không sai mấy.
Hắn đến với tôi vào một đêm
trăng tròn giữa mùa Phật Đản năm 1979. Hắn đến và tưởng rằng tôi là “cửa đóng then gài”
nên hắn gõ cửa tôi, và rồi hắn không ngờ cửa tôi không đóng. Đúng như vậy, hắn
đã đi vào tôi bằng tất cả sự trống rỗng của hắn và tôi, cũng đã gặp hắn trong
sự trống rỗng ấy, thế ấy, nên chúng tôi đã đi lẫn vào nhau tự thuở nào!
Hắn đến với tôi bằng một con
người khánh kiệt gia sản, nhưng nguy nga thay một toà nhà – với óc thẩm mỹ về
nghệ thuật kiến trúc, hắn đã thiết lập lên một toà nhà NGƯỜI, và ở đó hắn với
tôi đã cùng nhau ngồi thương trăng và uống say những ngụm trà – Người để biết
rằng mình đang sống!
Thế rồi hắn “hì hục với bốn con”
và với cảnh bẩn chật gia đình, từ đó hắn lại làm cái “công tác” “ngày ngày hốt
cứt con” để hắn toát ra cái “ngộ” của hắn giữa con người.
Hắn làm thơ, Ha ha ha, Hắn làm
thơ! Thơ là cái quái gì mà hắn cũng hì hục? À, không phải rồi, hắn hì hục làm
thơ không phải vì hắn háo danh vọng lợi, hắn làm thơ là dể ghi lại cái rung của
hắn đó thôi. Cái rung ấy thế nào, hắn ghi ra thế ấy.
Ai sống không rung?...
Nhưng
rung là gì và tại sao hắn rung? Đàn chưa so dây, chưa dạo phím thì không rung cũng thế, người mà chưa
sống cũng không rung! Và rung là thể điệu giữa thiên nhiên và vạn vật, và giữa
vạn vật với con người. Người ta chỉ rung khi “chiếc đàn tâm hồn” của họ được chạm! Và khi
đã chạm thì chiếc đàn ấy rung lên những âm điệu vô cùng hiu hắt nhưng cũng lồng
lộng vui tươi, đó chínhlà cái khôn lường được giữa hữu hạn và vô hạn, giữa khổ
đau và hạnh phúc. Đàn ấy có âm nhưng lại vô thanh, bởi không ai có thể nghe
được, trừ phi chính kẻ đang rung và hình như kẻ ấy chỉ rung một khi hắn bị chạm
phải bức tường thực tế của thực tại cuộc đời!!! Ở đây, hắn mang tên Đặng Cước
có được cái may mắn đó nghĩa là hắn rung.
Thái Thông, trời đương tối
Xuân 1981
***
Ở cùng dâu bể cuộc đời
Ngắm nhìn cho hết kiếp
người trăm năm
Vô Nhân Thích Tâm Trí
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét