Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

Thơ Phù Vân 431




BẤT NGỜ

Có một hôm nào đó
Rượu, hứng, rồi tào lao
Mới lên ngựa chớ mấy
" Ổng " xuống tự lúc nào !

Tiếp tục ở Đặng Cước 1.


 








   

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                            
 THƠ PHÙ VÂN ( TOÀN TẬP )   W dang cuoc-1

PHẦN MỘT ( ĐÃ CHUYỂN )

Thơ Phù Vân 6 ( PB )



BÊN CẦU

Người qua, kẻ lại, rồi đâu mất !
Cứ mãi, giòng sông, nước chảy hoài !!!


Thơ Phù Vân 7




SỐNG
Sao phải đợi, bông mai ngày Tết
Hoa bướm vàng, rực nở, suốt cả năm !
7





Thơ Phù Vân 8  ( PB )




BIẾT
Cũng làm lăng tẩm, vui chơi
Đời người, mấy chốc, bày dời núi sông !

Thơ Phù Vân 9  ( PB )




GHÉ KINH THÀNH HUẾ

Vua quan chừ đâu mất
Bỏ ngai điện bơ vơ
Mặc, người ngang, kẻ dọc
Tượng đá cũng làm lơ !








Thơ Phù Vân 10




NGẪM

Mỗi lần ngang thành cổ
Là nghĩ đến người xưa
Cổng, tường, thành loang lổ
Đời, biết bao cho vừa !!!

Thơ Phù Vân 12  ( PB )




TRUNG XUÂN
Sáng nay, trời nắng đẹp
Bèn xảy sự lang thang
Bên hàng tre rợp bóng
Giàn mướp, rực hoa vàng !






Thơ Phù Vân 11   





GIÀ
Giòng sông, thu mình lại
Mặt nước, sắc, đục ngầu
Chắc là, đời sống ấy
Chẳng còn, được bao lâu !


Thơ Phù Vân 13   



CUỐI THU
Sáng nay, trời nắng nhạt
Lang thang, chả về đâu
Ngắm nhìn, làn nước nhỏ
Chảy nhẹ, dưới chân cầu !






 Thơ Phù Vân 14   



 CÔ ĐƠN
( riêng tặng Võ chí Hiền và...)
Như, một người thiên cổ
Còn, sót lại trần gian
Những đêm trường, khuya khoắt
Cùng với, ánh trăng vàng !

















Thơ Phù Vân 15

 


ĐỜI

Anh chỉ còn là xác
Nằm dưới gốc thông già
Mưa đêm đông, tầm tả
Vài liếc mắt, người qua !

Thơ Phù Vân 16  ( PB )



MỘT SÁNG THU

Bên tách café nóng
Ngồi lặng nhìn xa xôi
Sương mai còn phủ lạnh
Một chút nắng trên đồi !






Thơ Phù Vân 18  


CÓ MỘT LẦN
Em, trên lầu bước xuống
Anh. từ cửa đi vào
Lâu ghê, mình trở lai
Cứ ngở rằng, chiêm bao !



Thơ Phù Vân 19   



CŨNG LẠ
Mỗi lần, ngang qua ngõ
Là, dõi mắt nhìn vào
Cái con đường, nhỏ ấy
Mà hồn ai, xôn xao !!!







Thơ Phù Vân 20 ( PB )



ALEXANDRE YERSIN
Đôi mắt người, sáng ngời
Như nhìn, cõi xa xôi
Bao nhiêu, người khổ sở
Trằn trọc, giữa cuộc đời !

Thơ Phù Vân 21   



CẢM
( kính dâng Alexandre Yersin )
Người âm thầm xây dựng
Những cánh hoa cho đời
Rồi khi chiều tắt nắng
Người tìm về một nơi !









Thơ Phù Vân 22



PHÁT HIỆN
Bao nhiêu người nằm xuống
Bởi dịch hạch hoành tung
Đến Hongkong nghiên cứu
Trong bóng tối mịt mùng !!!


Thơ Phù Vân 23 ( PB )
 
VÔ CẦU
Ghé lại, cõi trần gian
Dù, mưa nắng phủ phàng
Vẫn nâng ly, nốc cạn
Rồi mai, sẽ lên đàng !





Thơ Phù Vân 24   



ĐÊM NAY
Nha trang, trời trở lạnh
Biển, vơi bớt màu xanh
Lang thang, mình, phố vắng
Cuộc tình ấy, cũng đành !!!



 Thơ Phù Vân 25



XA RỒI
Cuối thu, lá rụng đầy
Lối nhỏ, rợp tàn cây
Chút nắng chiều, hiu hắt
Nổi buồn nào, ngất ngây !





Thơ Phù Vân 26  ( PB )



ĐÔI BẠN

Như hai áng mây trời
Đêm, tìm về một nơi
Giao nhau trong vài phút
Rồi chia tay vào đời !

Thơ Phù Vân 27



ĐƯỜNG XE LỬA

Tháng năm, nằm hứng chịu
Những đoàn tàu, nghiến qua
Không, một lời rên rỉ
Cho, đến lúc tuổi già !



ThơPhù Vân 28 




SỐNG

Ta chả cần gì cả
Chỉ cần " xí đỉnh phi"
Quờ quạng, ta vứt hết
Cười một quả, rồi đi !

Thơ Phù Vân 29



THANH MINH
Ta ngồi, nhìn vách đá
Chả phải, để " cửu niên"
Mà ngồi, nhìn vách đá
Để chịu, sự ưu phiền !


Thơ Phù Vân 30



ĐẠO ĐỜI

Người, cao, trên đỉnh núi
Ta, thấp, dưới lòng đời
Người, tọa yên một chổ
Ta, bay lượn ngàn nơi !

Thơ Phù Vân 31




GẶP LẠI PHÙ VÂN

Vẫn chiếc quần sọc ngang
Vẫn chiếc xe đạp tàn
Vẫn rong cùng khắp nẻo
Vẫn trời đất miên man !




Thơ Phù Vân 32




ĐÔI SỪNG NAI

Đâu còn nơi rừng cũ
" Xào xạc lá vàng thu"
Chút thân trên vách nhỏ
Khói thuốc giăng giăng mù !




Thơ Phù Vân 33


HỮU HẠN

Những con sóng bạc đầu
Mãi tiếp tục đuổi nhau
Đến khi chạm ghềnh bãi
Tan loảng, rồi chìm sâu !!!




Thơ Phù Vân 34




HAI ĐƯỜNG

" Đang đồng hành thượng lộ"
Bổng gặp ngọn đồi cao
Người khó khăn trèo dốc
Người kia, rẽ lối nào !


Thơ Phù Vân 35




HỎI

Sao mày không trèo dốc
Như thân xác của tao
Mày hạ hèn đến thế
Mày tìm lổ chui vào !





 Thơ Phù Vân 36




HÒA BÌNH

Ló đầu ra xem thử
Tính kiếm chút đỉnh mồi
Chung quanh giành giựt quá
Nhè nhẹ, thụt đầu thôi !


Thơ Phù Vân 37


CỬA HÀNG GA

Và chiều cứ chìm sâu
Và người cứ bu đầu
Sân ga buồn gục mặt
Lời giả biệt con tàu !


Thơ Phù Vân 38




HỤT HẨN

Có con tàu cặp bến
Thời gian, hết hạn rồi
Rú còi, vài sợi khói
Rồi hun hút biển khơi !


Thơ Phù Vân 39




ĐẠO

Cá đùa bơi dưới nước
Chim bay lượn trên trời
Bình minh trên biển vắng
Vài cánh buồm ra khơi !


Thơ Phù Vân 40




DỂ THƯƠNG

Cái cục sắt vô tri
Khi ta đụng đến thì
Bèn xảy ra sự nổ
Để rồi đưa ta đi


Thơ Phù Vân 41

         
CÂY CỔ THỤ

Ngàn năm, lặng đứng bên đường
Ngàn năm, lặng chứng tang thương cõi trần !
















Thơ Phù Vân 42




THẤY VẬY

Một mảng cỏ xanh
Một chút nắng vàng
Đủ cho ta
Để lang thang một đời !


Thơ Phù Vân 43




HAI CẢNH

Thuyền trăng nghiêng một chút
Chắc thuyền chở không đều
Anh hơi nghiêng một chút
Chắc anh mang rượu nhiều !




Thơ Phù Vân 44 ( PB )




LỜI CÂY RỪNG

Mình ở tận rừng sâu
Mình có đụng ai đâu
Sao người mãi tìm đến
Chặt chân, rồi chặt đầu !




 
 
















Thơ Phù Vân 45




TRĂNG KHUYẾT

Ai chơi cắt móng tay
Rồi đem vứt giữa trời
Để trần gian ngớ ngẩn
Nhìn hắn lửng lờ trôi !












Thơ Phù Vân 46




VỐN

Cuộc đời thật đơn giản
Nếu hồn không thanh thản
Sẽ nhìn thấy rườm rà
Rồi đâm ra bất mản !


Thơ Phù Vân 47




TUỔI TRẺ

Có một chiều nào đó
Mưa trong nắng còn hanh
Hắn đi, mọi người núp
Hắn cảm thấy ngon lành !


Thơ Phù Vân 48




XÚC ĐỘNG

Cô hàng bán vịt lộn
Lanh lảnh, cất tiếng rao
Đêm đông, mưa ập đến
Co ro, nép bên rào !



Thơ Phù Vân 49




MỘT ĐỜI NGƯỜI

Bà thò tay vào thẩu
Lấy bánh bán cho người
Từ hồi mười mấy tuổi
Bây giờ, ngoài bảy mươi !

Thơ Phù Vân 50




Ở QUÊ

Chiều nay, cha trở bệnh
Trời mưa, lũ tràn lan
Anh em đi mua thuốc
Bơi ghe qua mấy làng !



Thơ Phù Vân 51




SỢ

Một chiều thu ở quê
Ba cha con lê thê
Trên trời, mưa lất phất
Chim lật đật bay về !



Thơ Phù Vân 52




GỢI

Mỗi lần ngang đồng ruộng
Mùa gặt, nắng chang chang
Là mỗi lần nhớ Mẹ
Mót từng gié lúa vàng !

Thơ Phù Vân 53




CHIỀU NAY

Trong ngôi nhà ấm áp
Không dột lúc đông về
Nhớ cái thời khổ ấy
Thương cha mẹ mình ghê !


Thơ Phù Vân 54




GỢI Ý

Ta, miếng gổ bên đàng
Có thể là cục than
Xin người hãy nhặt lấy
Sẽ đở, ngày lầm than !


Thơ Phù Vân 55 ( PB )




NGẬM NGÙI

Sắp Tết, cảnh rộn ràng
Ông già, gánh gánh than
Lân la, từng nẻo phố
Nhà nhà, pháo nổ vang !

Thơ Phù Vân 56

 

LỜI CON CHÓ PHỐC

Ta cũng là con chó
Sao không có cái đuôi
Tạo hóa ơi có biết
Trần gian, ta ngậm ngùi !




Thơ Phù Vân 57




CHỌC GÁI

Đôi mắt em sáng ngời
Như âu yếm nhìn tôi
Mình thầm nghĩ như thế
Nếu không đúng thì thôi !








Thơ Phù Vân 57




CHỌC GÁI

Đôi mắt em sáng ngời
Như âu yếm nhìn tôi
Mình thầm nghĩ như thế
Nếu không đúng thì thôi !




Thơ Phù Vân 59




TRANG TRÍ

Cũng treo vài cái răng
Để nói, thiên hạ rằng
Ở ta đây cũng có
Đồ nhai nghiền thức ăn !


Thơ Phù Vân 60




TỰ NHIÊN

Sự ngày, nắng vàng rực rở
Sự đêm, sóng vỗ om sòm
Sự buồn, lang thang đơn độc
Sự nhớ, " nắng quái chiều hôm" !

Thơ Phù Vân 61




CON NGƯỜI

Phớt qua trên mặt đất
Vài khoảnh khắc, rồi đi
Không bày trò thú vị
Thì đâu biết làm gì !




Thơ Phù Vân 62





HỨNG

Hắn như một con dơi
Thường ngủ suốt trong đời
Có một đêm nào đó
Bổng thức dậy rong chơi !


Thơ Phù Vân 63




HẾT HỨNG

Vừa thức dậy, rong chơi
Chả thấy gì đả đời
Bèn lui vào hang động
Ngủ một giấc cho rồi !



Thơ Phù Vân 64




TÀN CUỘC

Trăng khuya vải trên đường
Chân dẩm trên cỏ sương
Sau khi nhấp vài cốc
Thấy đời thêm chút hương !


Thơ Phù Vân 65




THÚ VỊ

Thuyền trăng trôi lơ lửng
Giữa khung trời mờ sương
Hai lữ hành bất tử
Lân la suốt đêm trường !


Thơ Phù Vân 66




YÊN BỤNG

Chờ mày lên tiếng hú
Để biết mày qua sông
Pha tách café nóng
Nhìn con nước xuôi giòng !


Thơ Phù Vân 67




TÌNH BẠN

Có một đêm nào đó
Thấm rượu, tao ngã nhào
Ráng đưa về đến cổng
Rồi, mày cũng như tao !


Thơ Phù Vân 69




TRÊN ĐƯỜNG VỀ QUÊ

Vài cụm núi xa xa
Như những nấm mộ già
Sau mưa, lên khói đá
Như có ai, vừa qua !


Thơ Phù Vân 68




NGANG QUA

Chờ mày gởi điếu thuốc
Rồi lặng lẻ chia tay
Sự mất còn thân xác
Trong đời, mấy ai hay !


Thơ Phù Vân 70




NHỚ

Và cũng ở chỗ này
Bằng hữu ta cùng say
Đêm nay, sao vắng quá
Chỉ còn tao với mày !



Thơ Phù Vân 71 




MỘT KHOẢNG ĐỜI

Hàng me chi chít đứng
Quán rượu, người tưng bừng
Bên góc nào, nẻo phố
Thằng bé khóc rưng rưng !



Thơ Phù Vân 72




KHÔNG THẤM

Tôi như là chiếc lá
Của những bụi môn già
Những giọt đời cay đắng
Chỉ trợt, rồi tan ra !












Thơ Phù Vân 73



THIỀN

Ưa uống rượu một mình
Nhả thuốc rồi lặng thinh
Nhìn trần gian, trời đất
Rồi nhìn lại chính mình !





















 Thơ Phù Vân 74



RỜI GA
Phớt tỉnh như con tàu
Tàn nhẩn bỏ đàng sau
Những bàn tay vẫy gọi
Những tâm hồn thương đau !
Thơ Phù Vân 75




MÌNH

Đời tôi không hò hẹn
Với bất cứ người nào
Đôi khi cũng hò hẹn
Hò hẹn với trăng sao !



Thơ Phù Vân 76




LỜI CON TÀU CHÌM

Các người nổi trên nước
Được lui tới nhiều nơi
Còn mình ở dưới đáy
Cứ một chỗ, muôn đời !

Thơ Phù Vân 76




LỜI CON TÀU CHÌM

Các người nổi trên nước
Được lui tới nhiều nơi
Còn mình ở dưới đáy
Cứ một chỗ, muôn đời !







Thơ Phù Vân 77




TRỞ VỀ

Sức đường thênh thang quá
Giật giành để mà chi
Có những đêm khuya khoắt
Chỉ có một người đi !

Thơ Phù Vân 78




CŨNG BUỒN

Những cơn mưa ập xuống
Xa xa, tận rừng sâu
Theo giòng sông, giòng suối
Cuốn trôi mấy nhịp cầu !





Thơ Phù Vân 79




PHŨ PHÀNG

Mình cũng còn đội được
Những nồi chảo kia mà
Hằng năm, sao ngày ấy
Người ta thải tôi ra !

Thơ Phù Vân 80




TÌNH HỨNG

Anh đến tôi một chiều
Tiền trong túi, cứ tiêu
Tiêu hoang, cho đến hết
Cốc rượu cuối, tôi liều !



 

Thơ Phù Vân 81




PHÁN

Khá khen họa sĩ nào
Đã vẽ ờ trời cao
Tranh, muôn hình, muôn vẻ
Làm ta phi ào ào !

Thơ Phù Vân 82



BÙI NGÙI
Người, mang về nhà cũ
Mấy cánh hoa, dậy thì
Nhà, không một ai cả
Trồng xong, rồi người đi !



 
Thơ Phù Vân 83



XÚC ĐỘNG

Nghiêng mình bên khung cửa
Nhìn trăng thượng tuần, treo
Chiếc xe ca thoăn thoắt
Qua những mái tranh nghèo !

Thơ Phù Vân 84




GẦN TẾT

Cuối đông, trời chút nắng
Ly rượu, trầm ngâm, ngồi
Bướm về, lượn khắp chốn
Đâu đó, lá bàng, rơi !






Thơ Phù Vân 85




TRỞ LẠI

Vẫn hàng thông dọc phố
Vẫn cụm thông trên đồi
Vẫn mây mù giăng khắp
Chỉ thiếu, một người thôi !

Thơ Phù Vân 86




TỨC CƯỜI

Giữa trời đất bao la
Có cái cõi người ta
Lớn bằng bao nhiêu nhỉ
Cũng vỗ ngực, xưng ta !






Thơ Phù Vân 87




NHÌN

Giòng đời cứ chảy thôi
Mặc tình ai đơn côi
Không buồn dừng chân lại
Để han hỏi đôi lời !

Thơ Phù Vân 88




THẢN NHIÊN

Những dề rêu xanh mướt
Bám kẻ bức tường già
Nằm bình yên bên phố
Người người, lủ lượt qua !






Thơ Phù Vân 89




MỘT TRƯA

Cơm sắp cạn trên gác
Canh đang sôi dưới vườn
Mình ta chạy lên xuống
Cảnh rộn rả lạ thường !

Thơ Phù Vân 90




THỜI GIAN

Nửa đêm, sực thức giấc
Đốt thuốc, nghĩ bâng quơ
Một năm, trôi nhanh quá
Lịch, còn lại mấy tờ !



 
 

Thơ Phù Vân 91




ĐÙM BỌC

Thân cây thì không lớn
Cành vươn, sãi ôm đường
Trưa hè, trời nắng gắt
Người, xúm núp, dễ thương !

Thơ Phù Vân 92




VẮNG NHÀ

Những ngày nằm bệnh viện
Không tưới được nọc trầu
Chiều nay về thăm lại
Dây, lá úa, vàng thau !




Thơ Phù Vân 93




NGẪM

Trở lại giòng sông cũ
Thả mắt về xa xôi
Chợt đi, rời chợt đến
Đâu có chi muôn đời !!!

Thơ Phù Vân 94




BÊN HIÊN

Ngoài kia, trời rên rỉ
Trong hồn, con nhớ Cha
Những chiều mưa, âm ỉ
Trên đường, vắng người qua !








Thơ Phù Vân 95 ( PB )




CẢM CHÚA

Một mình vào trần thế
Gánh tội cho nhân gian
Treo thân thập tự giá
Không một lời than van !

Thơ Phù Vân 96




XUÂN MUỘN

Một cây mai, nở muộn
Bơ vơ, đứng giữa vườn
Một người ngồi, lặng lẻ
Điểm lại, đời, mưa tuôn !




Thơ Phù Vân 99




BỖNG

Bảo tố dồn dập phủ
Đầy ấp trên đời ta
Xác lang thang, lặn hụp
Tận những nẻo trời xa !

Thơ Phù Vân 97




SA CƠ

Đường khuya, hun hút bóng
Một xác thân rả rời
Lê chân trên phố vắng
Uống cay đắng cuộc đời !




Thơ Phù Vân 98  ( PB )



NGẠC NHIÊN
Sau một đêm, ngủ vùi
Sáng dậy, biết gì đâu
Đang, lui cui nhóm lửa
Người ta, chửi trên đầu !




Thơ Phù Vân 100



TRÊN ĐƯỜNG ĐẾN BẠN

Kẹt quá đi rồi Chí Hiền ơi !
Lang thang, đi mãi, mãi đi thôi
Làm sao để có dăm ba hột
Cho đở no lòng, tiếp tục thôi !




 Thơ Phù Vân 101




CỨU ĐÓI
( riêng tặng Võ chí Hiền )

Hai thằng, ngồi tâm sự
Thời gian, chẳng bao lâu
Cùng khiêng qua cầu ấy
Một miếng tôn, trên đầu !







 
 





Thơ Phù Vân 0 ( thay lời tựa )



SỰ RUNG

Tôi ví hồn tôi, một chiếc đàn
Dạo chân khắp chốn, đàn kêu vang
Với thơ, với nhạc, với hội họa...
Là xác hoa nguyên, đã rửa tàn !

Ghi lại nơi đây, để giữ gìn
Để khi nắng sớm, lúc bình minh
Có cơn gió thoảng, vờn đám lá
Nhớ lại chân EM, có vết nhin !













Thơ Phù Vân 102



ĐỜI

Chiều về trên vườn nhỏ
Đàn con, chạy giởn, la
Người, lặng ngồi, nhấp rượu
Nhìn khói, quyện mái nhà !

THơ Phù Vân 103



TRÊN ĐƯỜNG VỀ

Ghé chùa, ngủ một giấc
Thức dậy, thầy đâu mất
Về, không biết chào ai
Gật đầu, chào ông Phật !





Thơ Phù Vân 104




NHẬN

Ngày ngày, hốt cứt con
Mùi thúi trở thành thơm
Thời gian giam hảm đó
Đời mình như cỏ non !

Thơ Phù Vân 105




BỀN

Qua thời gian mưa nắng
Bao nhiêu kẻ ra ma
Người trơ trơ còn lại
Như một gốc sứ già





Thơ Phù Vân 106




THẤY

Gốc sứ già còn lại
Trơ như một thỏi đồng
Điểm vài hoa vừa nở
Ngước nhìn trời mênh mông !

Thơ Phù Vân 107




NHÌN LẠI

Hì hục với bốn con
Sáng, chỉ một chén non
Trưa, chiều được bốn quả
Thế mà, vẫn còn con !




Thơ Phù Vân 108




TỘI

Ngồi ỉa bên bờ mương
Nhìn, rồi cảm thấy thương
Những chùm hoa, cỏ dại
Mọc rải rác bên đường !

Thơ Phù Vân 109 ( PB )




BẢO MÌNH
Bình thản, mà đi trên cuộc đời
Vui, buồn, khổ, sướng đổi như chơi
Bao nhiêu, biến chuyển trong trời đất
Cũng chỉ, là chuyện xoay vần thôi !







Thơ Phù Vân 110




PHÙ VÂN

Ta như áng mây trời
Thong thả bay muôn nơi
Có lúc khoan, lúc nhặt
Tùy theo gió cuộc đời !

Thơ Phù Vân 111




Ta, anh chàng Thủy Tinh
Suốt đời, ta thất tình
Thầm rong trong trời đất
Nỗi vui buồn, lặng thinh !



 


Thơ Phù Vân 112




DỌA

Anh, Phù Vân Đặng Cước
Xác thân là mây nước
Ở cả vũ trụ này
Em đừng hòng chạy được !

Thơ Phù Vân 113




TÌM BẠN

Trần gian đang quằn quại
Giữa cơn sóng ba đào
Ai, người đi bình thản
Thấy đời là chiêm bao !



Thơ Phù Vân 114




CHỐN ẨN

Nhà tôi không có vách
Xa xa, hàng dậu thưa
Phủ đầy chim, hoa ,lá
Rất dễ nhìn trời mưa !

Thơ Phù Vân 115




NẾU

Bốn bề, tràn nước lũ
Bầu trời, đặc mây mù
Giam mình trên gác nhỏ
Tiên cảnh hay ngục tù !



Thơ Phù Vân 116




THÚ VỊ

Trên con tàu trái đất
Luôn lượn theo vòng quay
Ngày, đêm, bốn mùa trải
Hành khách mấy ai say !


Thơ Phù Vân 117




LẮNG

Giòng sông lặng kẻ trôi
Có ai, trầm ngâm ngồi
Nghe chiều về, chút nắng
Nghe chuyện ai và tôi !

Thơ Phù Vân 118




TƯỢNG PHẬT

Sừng sửng, đứng trên đồi
Thả mắt về xa xôi
Tham sân si, bỏ tất
Tỏa hào quang, sáng ngời !

Thơ Phù Vân 119




TRỞ LẠI

Sông sâu, giờ cạn nước
Đâu còn thuyền ngược xuôi
Cỏ hoang tràn khắp lối
Người cũ, luống ngậm ngùi !



Thơ Phù Vân 120




LỜI NHẮN CỦA PHẬT

Mẹ con em, chờ chút
Thuyết xong, anh sẽ ra
Anh trốn em đêm đó
Cũng vì cõi ta bà !


Thơ Phù Vân 121




LÚC KẸT

Chắt chiu từng hào bạc
Để uống cốc rượu " vừa"
Mỗi khi chiều tàn xuống
Bên ngoài, vài sợi mưa !

 


 Thơ Phù Vân 122




DÕI MẮT

Ở bên kia dãy núi
Có một người đàn bà
Mà cái thuở còn bé
Cũng hết lòng mẹ cha !

Thơ Phù Vân 123




VUI XUÂN

Con cười, thay pháo nổ
Vợ vui, thế bông mai
Lấy khoai làm bánh tét
Cũng xuân xiếc như ai !





Thơ Phù Vân 124




NÓI VỚI VỢ

Yên chí đi em, đến Tết này
Nhà mình, rồi cũng chẳng thua ai
Mặc dù thiếu thốn thêm nần nợ
Nhưng rồi cũng có một cành mai !

 Thơ Phù Vân 126



KHÔMG QUÊN

Lang thang, con đường cũ
Trời thu, chút mây mù
Thời ấu thơ trổi dậy
Kỹ niệm nào, thiên thu !




Thơ Phù Vân 127




NHƯ SỢ

Có con chim sâu nhỏ
Tung tăng, cành mai già
Cứ tự nhiên đi chứ
Có làm gì đâu ta !


Thơ Phù Vân 128




CŨNG NHỚ

Ngày xưa, đến giổ nội
Trời mưa, lũ thật ghê
Năm nay, gần giổ nội
Mưa, lũ, chẳng thấy về !

 

  Thơ Phù Vân 129




PHÁT HIỆN

Có một chú đèn vàng
Đêm về, không lang thang
Âm thầm đứng một góc
Soi cho kẻ đi đàng !




















 
 Thơ Phù Vân 130




LỜI CÂY CỔ THỤ

Trăm năm, người biền biệt
Ngàn năm, ta đợi mong
Mái đầu cao chót vót
Lệ buồn, chiều mưa giông !

Thơ Phù Vân 131




KHUYA

Một chút đèn vàng
Một chút lang thang
Café, góc vắng
Nghe chuyện xóm làng !



Thơ Phù Vân 132




SÁNG

Từng cánh hoa mới nở
Bẻ cắm trên bàn thờ
Mùi hương tỏa thơm ngát
Hơi giông giống bài thơ !

Thơ Phù Vân 132




CHIỀU

Ông nội ơi ! ông nội
Cháu đã ỉa xong rồi
Mau mau, đến chùi đít
Khum lâu, mệt quá trời !


 Thơ Phù Vân 133 ( PB )




THƯỜNG NGÀY
Mùi hoa, buổi sáng
Mùi cứt, buổi chiều
Nhà, hai ông cháu
Sau, trước, buồn thiu !

Thơ Phù Vân 134




NỖI LO

Nếu ngày mai nào đó
Con không giữ được nhà
Ông bà về chốn cũ
Đâu có chỗ vào ra !



Thơ Phù Vân 135




TỐI

Có ai lên tiếng gọi
Thì xin phép vợ, đi
Bên cầu, nhấp tí rượu
Nghe, con nước thầm thì !

Thơ Phù Vân 136




CHIỀU

Thường ngồi góc nhà vắng
Rồi ngẫm lại đời mình
Ngắm mây trời lảng đảng
Làn khói thuốc, lung linh !


Thơ Phù Vân 137




ĐẾN TRỂ

Phận tôi, giờ, cô Tấm
Nhà, hữu việc nhiều lắm
Phải làm xong mới đi
Mong các bạn thông cảm !


Thơ Phù Vân 138




CHỔ THÂN TÌNH

Văn bác bên ni hữu tửu chè
Ý đồ, mình đến kiếm đôi ve
Thiệt tình bằng hữu nói như vậy
Hữu vướng chi không, tớ dọt về !

 Thơ Phù Vân 139




NÓI THIỆT

Từ lâu ta bỏ cung đàn
Bây giờ cầm lại, ngở ngàng làm sao !


Thơ Phù Vân 140




LỜI CÂY MÍT MẸ

Cũng vì một cái hứng
Ba mày đến với tao
Rồi hùa nhau, lủ lượt
Mệt quá, biết làm sao !








 
Thơ Phù Vân 141




GIẢI THÍCH

Mình phải có nhiều vú
Để đủ cho các con
Vì mỗi lần mình đẻ
Ít nhất, một tá tròn !


 























Thơ Phù Vân 125




THẢ HỒN

Quán rượu, một chút trời
Vài áng mây, ngừng trôi
Hỏi mây, chờ ai đó
Có phải mây chờ tôi !

Thơ Phù Vân 142




QUY LUẬT

Ngày xưa, chú còn bé
Mắt chú cũng sáng ngời
Bây giờ, tuổi đã luống
Mắt phải mờ, vậy thôi !


Thơ Phù Vân 143 (PB)




LÀM VƯỜN
Ngẩng lên, hoa mai nở
Gục xuông, xác pháo rơi
Hồn, lâng lâng thú vị
Quên, mọi việc trên đời !



Thơ Phù Vân 144




TỐI NAY

Trăng về với trần gian
Trăng mặc áo hơi vàng
Ấp e sau tán lá
Cho hồn ai, lang thang !




Thơ Phù Vân 145




VẮNG EM

Bên con mình ngon giấc
Sực thức dậy trong đêm
Bàn thờ em, leo lét
Ngoài kia, trăng lưỡi liềm !


Thơ Phù Vân 146




VẬY THÔI

Ba mẹ nuôi con lớn
Rồi con đi có chồng
Những chiều, bên hiên vắng
Nhớ con, nhìn cánh đồng !




 Thơ Phù Vân 147 (PB)



MỪNG
Cuộc đời, con xuôi ngược
Con, không dám đi lâu
Về nhà, liền thăm mẹ
Còn, tỏm tẻm nhai trầu !



Thơ Phù Vân 148




LÂU LÂU

Sáng nay, trời đẹp quá chừng
Chút mây lảng đảng, ngập ngừng đầu non
Một mình trên chiếc xe con
Cứ lang thang mãi, chả vương vấn gì !


 


Thơ Phù Vân 149




Ở MỘT GIA ĐÌNH

Cũng quần quật hàng ngày
Cũng tiền bạc đầy tay
Nhưng gia đình thì chỉ
Có hai vợ chồng chay !

Thơ Phù Vân 150




CẢM

Mảnh trăng già, lặng lẻ
Đợi khuya, về trần gian
Mọi người đều ngon giấc
Còn mình ta với nàng !




Thơ Phù Trầm Lê Vũ 1

  


XƯNG DANH

Kình kịch, bước đêm dài
Rượu thấm, tình lai rai
Thơ rung, đời viễn mộng
Đặng Cước, chứ còn ai !

Thơ Vô Nhân 1




TIỂN BẠN
{ tặng Phù Vân }

Mình, đêm về, chia tay
Đời, khoảng ấy, mưa bay
Hởi, lữ hành bất tử
Trọ, quán nào, đêm nay !
  
              Vô Nhân
  



LÃO NGOAN ĐỒNG
( tặng Phù Vân )
Ta đi rao hát giữa trời
Lời thơ tình tự gởi chào nắng mưa
Cùng hoa trò chuyện say sưa
Ngàn con bóng nắng nô đùa gót chân

                 Phù Trầm Lê Vũ




Thơ Phù Trầm Lê Vũ 2




CẢM PHÙ VÂN

Đời trôi nổi, cho hồn thơ bay mãi
Mỗi góc trời, đàn cũng nhạy rung lên
Áo sờn vai, tình vẫn cứ mông mênh
Say lúy túy, vì tri âm để nhớ
Đêm khuya khoắt, thắp lòng lên ngọn lửa
Chào tinh sương, kình kịch, gỏ đường dài
Nặng với đời, vẫn nhẹ gánh đôi vai
Tim rộng mở, ôm thoái đời nghiệt ngả
Phá xiềng xích, thở núi rừng biển cả
Hốt cứt con, mùi thúi trở thành thơm
Say cuộc chơi, giang tay rộng say thêm
Qua cụm khổ, ngoái đầu chờ cụm khổ
Cô đơn suốt, tháng năm dài nẻo phố
Vẫn tươi dòn, rộn rả lối thân quen
Con trâu già, cót két đạp ngày đêm
Chàng " Lảo Tử ", ung dung tròn viễn mộng !

                            Phù Trầm Lê Vũ









Thơ Phù Trâm Lê Vũ 3




LÃO NGOAN ĐỒNG

Ta đi rao hát giữa trời
Lời thơ tình tự gởi chào nắng mưa
Cùng hoa trò chuyện say sưa
Ngàn con bóng nắng nô đùa gót chân

   
  



Thơ Phù Vân 151




QUA SÔNG

Chiều, qua, người chận lại
Để người hỏi tiền cầu
Tối, về, mình dừng lại
Chờ trả, người ở đâu !


Thơ Phù Vân 153




TÌNH YÊU

Dáng, dáng em vẫn gầy
Lướt nhẹ dưới tàn cây
Thiết tha, về gặp gở
Tình anh vẫn đong đầy !



Thơ Phù Vân 154





TRỞ LẠI

Thêm một mùa hoa nữa
Bằng lăng tím, bên nhau
Chiều nay, trên phố hẹn
Ai nhớ, đến bạc đầu !

Thơ Phù Vân 155




ĐÊM NAY

Một chút trăng nào đó
Còn sót trên nền trời
Một nỗi buồn nào đó
Mãi đọng trong hồn tôi !



Thơ Phù Vân 156




VỚI MÌNH 1

Uống rượu
Rất khoái !


Thơ Phù Vân 157




VỚI MÌNH 2

Uống rượu
Rất khó !







Thơ Phù Vân 158




XẠO

Ghé lại lấy thân xác
Các người bảo trăm năm
Sao mới xài nửa " mạc"
Cái xác lại đi nằm !

Thơ Phù Vân 159




THẢM

Cũng xách giỏ đi chợ
Trong túi, đâu bao đồng
Giỏ người, đầy thịt cá
Giỏ mình, toàn rau không !





Thơ Phù Vân 160




GỢI NHỚ

Giữa phố phường rộn rịp
Quê mẹ, từ lâu, xa
Chiều thu, mưa, quán rượu
Chiếc xe bò, ngang qua !











Thơ Phù Vân 152



PHẦN 2
ĐÔI HẠT
( Để nhớ hai bức tranh giống nhau của Võ chí Hiền
đem từ Hà Nội về tặng...)

Em, gục đầu, buồn bả
Anh, mắt nhìn xa xăm
Miền trần gian còn vướng
Nên, tình ta âm thầm !

Thơ Phù Vân 153




TÌNH YÊU

Dáng, dáng em vẫn gầy
Lướt nhẹ dưới tàn cây
Thiết tha, về gặp gở
Tình anh vẫn đong đầy !














Thơ Phù Vân 154 (PB)



TRỞ LẠI
Thêm, một mùa hoa nữa
Bằng lăng tím, bên nhau
Chiều nay, trên phố hẹn
Ai nhớ, đến bạc đầu !



Thơ Phù Vân 155




ĐÊM NAY

Một chút trăng nào đó
Còn sót trên nền trời
Một nỗi buồn nào đó
Mãi đọng trong hồn tôi !




Thơ Phù Vân 156




VỚI MÌNH 1

Uống rượu
Rất khoái !



Thơ Phù Vân 157




VỚI MÌNH 2

Uống rượu
Rất khó !








Thơ Phù Vân 158




XẠO

Ghé lại lấy thân xác
Các người bảo trăm năm
Sao mới xài nửa " mạc"
Cái xác lại đi nằm !

Thơ Phù Vân 159




THẢM

Cũng xách giỏ đi chợ
Trong túi, đâu bao đồng
Giỏ người, đầy thịt cá
Giỏ mình, toàn rau không !





Thơ Phù Vân 160 (PB)



GỢI NHỚ
Giữa phố phường, rộn rịp
Quê mẹ, từ lâu, xa
Chiều thu, mưa, quán rượu
Chiếc xe bò, ngang qua !
















Thơ Phù Vân 161




MỘT TỐI

Trên trời, người thắp trăng
Dưới đất, ta đốt lửa
Trăng trăng và lửa lửa
Xa xa, hàng dậu thưa !





Thơ Phù Vân 162




LUI VỀ

Đêm trường, ta đốt lửa
Làm người bạn cô đơn
Ngoài kia, trời gió thổi
Từng cơn, rồi từng cơn !

Thơ Phù Vân 163






Thân tôi như cục đất
Nếu có ai muốn hất
Bên này hay bên kia
Tôi cũng chỉ cười ngất !




Thơ Phù Vân 164




MỘT GÓC QUÁN

Mấy mươi năm gặp lại
Tình bằng hữu, ngất ngây
Gốc sứ già cũng hứng
Bèn cho hoa rụng đầy !


Thơ Phù Vân 165




BẢNH

Như một chiếc xe tăng
Lầm lủi, chả nói rằng
Có chuyện gì đáng vướng
Quay súng, làm một " tăng"





Thơ Phù Vân 166




NGANG QUA

Mở ra cái tiệm sửa
Xe, khách vắng, eo sèo
Ông chủ, như buồn quá
Nằm trên võng, chèo queo !




Thơ Phù Vân 167
 
CHỢT NGHĨ
Trời, lảng vảng mây mù
Chắc, sắp sửa vào thu
Mây mờ, giăng khắp lối
Gieo, nỗi buồn thiên thu !






Thơ Phù Vân 168




ĐỔI MỚI

Đầm xưa, giờ đã mất
Thay bằng chợ búa rồi
Lâu ghê, mình trở lại
Ly rượu, trầm ngâm, ngồi !

Thơ Phù Vân 169




MỘT KHUYA

Biết bao chuyến tàu lừa
Cứ qua lại trong đêm
Người lặng ngồi nhấp rượu
Cho đến lúc môi mềm !





Thơ Phù Vân 170




CUỐI ĐÔNG

Nhiều sáng, ngồi một mình
Ai đó, bảo đơn côi
Người ta đâu có biết
Đã có nắng mai rồi !

Thơ Phù Vân 171




DỄ THƯƠNG

Anh len lén, nhìn em
Đang nhóm bếp lửa hồng
Em ơi, em có biết
Anh thầm yêu em không !





Thơ Phù Vân 172 (PB)




VỀ HƯU

Từng một thời, ngang dọc
Gầm thét bốn phương trời
Bây giờ, trong xó tối
Ôm nỗi buồn đơn côi !



























Thơ Phù Vân 173




CHIẾC XE REO

Lặn lội trong rừng sâu
Làm việc đến bù đầu
Xác thân rên, quằn quại
Rồi hưởng được gì đâu !



Thơ Phù Vân 174




PHÙ DU

Đèn điện và đèn dầu
Sáng choang và hiu hắt
Đứng cạnh, khinh bỉ nhau
Biết chăng, rồi sẽ tắt !



Thơ Phù Vân 175




THÚ

Men rượu cứ thấm dần
Nhè nhẹ và lần lần
Rong khắp cùng cơ thể
Rồi hồn mình, lâng lâng !

Thơ Phù Vân 176




KHUYẾN KHÍCH

Hãy ăn vào cho mập
Cái thân xác vô thường
Hởi quý bà, quý bác
Và cả quý cô nương !



 Thơ Phù Vân 177




BẢO MÌNH

Xin giả từ lợi danh
Xin giả từ mong manh
Ta về nơi biển cả
Ở đó, có trời xanh !




Thơ Phù Vân 178




CẢNH NGỘ

Hắn, mặc quần thiệt jean
Mình, mặc quần giả jean
Hắn thì hút thuốc đót
Mình thì hút thuốc " king" !


Thơ Phù Vân 179




CẢM

Con dốc nhỏ, âm thầm
Trời mưa, rét căm căm
Vẫn một mình, đứng đó
Như chờ ai, xa xăm !


Thơ Phù Vân 180




MỘT GÓC QUÁN

Có một đêm nào đó
Mình lặng ngồi cô đơn
Một cánh hoa đỏ thắm
Chuyện căm ghét, giận hờn !







Thơ Phù Vân 181




LÚC RẢNH

Thường tìm về quán nhỏ
Bên góc phố đìu hiu
Đàn trẻ con rộn rả
Lặng yên, kẻ về chiều !

Thơ Phù Vân 182




TRẦM NGÂM

Trăng vàng trên nẻo phố
Một trưa, nắng rất hanh
Mình lặng ngồi nhấp rượu
Đời, mong manh, mong manh !




Thơ Phù Vân 183




NGHĨ

Hình như, người được trời
Sai xuống cõi trần gian
Để mà che lắp bớt
Những cảnh tượng điêu tàn !


 Thơ Phù Vân 184  (PB)



HẮN
Như, một loài ác quỹ
Rong chơi, khắp trần gian
Sống, ào ào như thác
Chả có gì, buộc ràng !




Thơ Phù Vân 185




LÃNG MẠN

Mái tóc ai trải dài
Hơi rối trên bờ vai
Những chiều đông giá lạnh
Ai mãi đi tìm ai !




Thơ Phù Vân 186 (PB)



GÓC QUÁN
Bầu trời, như chùng xuống
U uẩn, một màu buồn
Có người, ngồi lặng lẻ
Uống cạn, nỗi sầu tuôn !





Thơ Phù Vân 187




THẮC MẮC

Thuốc thì liền trên môi
Cá thì không đớp mồi
Ngư ông vẫn ngồi đó
Ông chờ gì xa xôi !

Thơ Phù Vân 188




TỪNG TRẢI

Biết bao chiếc áo mới
Đã treo trên người tôi
Bây giờ, mới hay cũ
Treo lên cũng vậy thôi !





Thơ Phù Vân 189




XIN HẸN

Chừng nào hết muốn " xẹt "
Ta sẽ về với chùa
Bây giờ mà cất bước
Xin lổi, ta chịu thua !




 Thơ Phù Vân 190




THÔNG CẢM

Mày có lý của mày
Tao có lý của tao
Nếu chúng mình không " gặp "
Ta xin vẫy tay chào !



Thơ Phù Vân 191




NHỚ

Cháu thường cười chúm chím
Khi thấy chú với ba
Bây giờ, chú với ba
Bây giờ, cháu đã xa !



Thơ Phù Vân 192




CÔ ĐƠN

Ta ngồi, nhìn nấm mộ
Đã chôn, tự thuở nào
Trăng khuya, về lặng lẻ
Bên cạnh, vài ánh sao !






 


Thơ Phù Vân 193




KHAI NGUỒN

Bạn ơi, cứ đổ rượu vào
Thì thân xác ấy, tự trào thơ ra !














Thơ Phù Vân 194




CÓ LÚC

Ba thằng đi
Lang thang
Đói
Nói chuyện vui
Cười ngặt nghẽo !


Thơ Phù Vân 196




VÔ THƯỜNG

Và, ông chết
Và, bà chết
Và, hết !!!








Thơ Phù Vân 195




NỬA ĐÊM

Mưa, vẫn tiếp tục rơi
Mình, vẫn tiếp tục ngồi
Bốn bề, sao lạnh quá
Chỉ còn, lửa và tôi !

Thơ Phù Vân 197




MỘT ĐÊM MƯA

Quán rượu, tiếng ồn ào
Riêng tôi, người mới vào
Nhìn mưa rồi lặng lẻ
Cuộc đời, đẹp biết bao !


 Thơ Phù Vân 198




ĐẾN LÚC

Sá gì chút lợi danh
Mà mình cứ loanh quanh
Với chuyện đời lỉnh kỉnh
Quên đi bầu trời xanh !


Thơ Phù Vân 199




NGHĨ LẠI

Kể ra cũng gớm thật
Cái thân xác người ta
Chỉ trăm năm chớ mấy
Hàng tấn gạo tiêu ma !




Thơ Phù Vân 200




ĐỘC XẸT

Khúc cây, chọn làm bàn
Sau một ngày đã tàn
Ngồi bên, ta uống rượu
Lòng thấy khoái vô vàn !

Thơ Phù Vân 200



ĐỘC XẸT
Khúc cây, chọn làm bàn
Sau một ngày đã tàn
Ngồi bên, ta uống rượu
Lòng thấy khoái vô vàn !








Thơ Phù Vân 201 (PB)



LẠC LÕNG
Ta đi, giữa đám sương mù
Núi rừng rùng điệp, thiên thu nỗi buồn !



Thơ Phù Vân 202



LÚC CHIA TAY
Mai, ta về phố biển
Người ở lại núi rừng
Mối tình vừa chớm nở
Trong hồn ai, lệ rưng !









Thơ Phù Vân 203 (PB)




BƯỚC CHÂN KHUYA
Phố phường còn yên ngủ
Ta rảo bước lang thang
Tiếng chuông chùa vọng nhẹ
Hôm nay, ngày Vu lan

Phố phường còn yên ngủ
Ta rảo bước lang thang
Tiếng chuông chùa vọng nhẹ
Mẹ, nhớ Mẹ vô vàn !

Phố phường còn yên ngủ
Ta rảo bước lang thang
Tiếng chuông chùa vọng nhẹ
Ai bên đường, thở than!

Phố phường còn yên ngủ
Ta rảo bước lang thang
Tiếng chuông chùa vọng nhẹ
Soi tôi, ánh trăng váng !












Thơ Phù Vân 204




ĐÁM XÌ KE
Một hàng, như que củi
Rách rưới, ngồi bên nhau
Đứa, mơ màng nhả thuốc
Đứa, rả rượi gục đầu !


Thơ Phù Vân 205




BIẾN DẠNG
Đôi khi làm ác quỷ
Có lúc, đóng thiên thần
Lang thang, dạo khắp chốn
Để mà cứu độ dân !







Thơ Phù Vân 206




TÂM

Người cúi đầu dâng Phật
Những gì, người đang làm
Người cúi đầu dâng Phật
Cho " quốc thái, dân an "


Thơ Phù Vân 1 ( sửa )




NÓI LẪY

Hãy ráng lên mà giũa
Cho xác bóng bẩy đi
Thứ tâm hồn vô tướng
Để ý đến làm gì !





Thơ Phù vân 207




MỘT KIỂU SỐNG

Lầm lủi trong âm thầm
Trọn vẹn công việc làm
Không mơ, không mộng tưởng
Lòng không vướng tham lam

Và mình chỉ chờ mong
Khi trách nhiệm đã xong
Có vài giây rảnh rổi
Trời, ngắm trời thong dong

Khi bổn phận đã tròn
Hồn không vướng lo toan
Gọi nàng thơ hãy đến
Và cùng hót véo von

Rồi khi chiều tắt nắng
Xác thân này sẽ vắng
Trên hành trình cuộc đời
Đầy ngậm ngùi, cay đắng !












Thơ Phù Vân 208




LUI VỀ

Người ta cắm cúi tranh giành
Mình thì lặng lẻ biệt danh với đời
Thấy trần gian quả tuyệt vời
Những khi chiều xuống, mưa rơi trong vườn
Hay những khi trên con đường
Âm thầm, im bóng đêm trường quạnh hiu
Những khi chiều rủ cô liêu
Trong vườn, hoa lá, hiu hiu một mình
Ngắm trời, ngắm đất làm thinh
Gẫm nhìn cuộc sống lênh đênh, mà cười !















 
 
 

Thơ Phù Vân 2 ( sửa )




NÓI VỚI TRỜI

Nếu mà không nhỏ xuống
Những giọt nước vô thường
Thì ngày mai, tôi sẽ
Rời xác, về thiên đường !


Thơ Phù Vân 3 ( sửa )




ĐỪNG NGẠI

Muốn tạo thành đại dương
Thì mang từng giọt nước
Kiên nhẫn đem đổ vào
Theo thời gian sẽ được !


  


 Thơ Phù Vân 209



MỘT SÁNG THU
Bình minh vừa thức giấc
Mở toang các cửa ra
Đàn nắng mai ấm áp
Rón rén chun vào nhà !


Thơ Phù Vân 210




XEM LẠI
Người đã có đất trời
Là người có nghìn nơi
Cho hồn người mê mãi
Sao người cứ khổ đời !


 
 
Thơ Phù Vân 211




RAO

Ai mua quả đất này
Ta sẽ bán quách đi
Mời anh em, bằng hữu
Uống một bửa thật say !


Thơ Phù Vân 212




MỘT KHUYA

Gió thu về lành lạnh
Con đường dài, vắng tanh
Chúng mình gồm ba đứa
Lang thang, tìm màu xanh !






Thơ Phù Vân 213




GIẢI THÍCH

Tôi khoái ngồi ỉa trên bờ mương
Thấy rằng mặt nước giống mặt gương
Long lanh thâu cả trời, mây, gió
Vừa ỉa, vừa trông. khoái lạ thường !


Thơ Phù Vân 214




CẢM ĐỘNG

Ông già cầm cây gậy
Mò mẩm, bước qua đàng
Trên tay, xấp vé số
Trưa hè, nắng chang chang !




Thơ Phù Vân 215




NHÀ BẠN

Chìm sâu trong xóm vắng
Ngõ ấy, ít người qua
Hữu bằng, lần ghé lại
Ngắm vườn trúc trước nhà !


Thơ Phù Vân 216




TẤM LÒNG

Những gì cháu đã viết
Về kỹ niệm, xa xôi
Cháu chưa kịp gởi chú
Thì chú đã qua đời !





Thơ Phù Vân 4 ( sửa )




XA RỒI

Nhìn tập thơ dựng đó
Lòng bỗng thấy nao nao
Nhiệt tình, chạy lên xuống
Nhớ lắm, cái thuở nào !

Thơ Phù Vân 5 ( sửa )




VỀ QUÊ

Hai bên đường, xanh mướt
Bát ngát , ruộng, mạ non
Gió chiều thu, vẫn thổi
Vài thằng bạn, không còn !







Thơ Phù Vân 217




ĐƠN GIẢN

Hòn núi kia, tuy lớn
Nếu muốn bửa hắn ra
Thì, từng mảnh, từng mảnh
Xác hắn, sẽ tiêu ma !

Thơ Phù Vân 218




ĐÊM ĐÔNG

Mưa, kéo dài cả đêm
Miền quê, vẫn êm đềm
Vài tiếng chó, tru, sủa
Vài người già, lạnh, rên !







Thơ Phù Vân 219




Ở MỘT NGƯỜI

Như cánh chim phượng hồng
Xé đời, tìm mênh mông
Trần gian, nhiều hệ lụy
Nên chọn kiếp, phiêu bồng !


Thơ Phù Vân 220




NHÌN ẢNH

Bao nhiêu đời, chỗ ấy
Là bến đổ, đời tôi
Giờ đây, cầu đã bắt
Chỗ ấy, thật mất rồi !


Thơ Phù Vân 221




ĐẸP

Mùa hè, nắng nóng lắm
Chốc chốc, ngọn gió qua
Duyên, anh em ngày cũ
Tụ nhau, ở góc nhà

Thơ Phù Vân 222




ĐÊM MƯA

Nhấp rượu
Làm thơ
Đến khờ
Đi ngủ !!!




Thơ Phù Vân 223




THẢ HỒN

Quán bên cầu, một chút
Chiều, cơn giông đầu mùa
Giòng sông buồn bả chảy
Lấm tấm, mấy giọt mưa !

Thơ Phù Vân 224




GÓC PHỐ

Chớm đông, trời đẹp lắm
Mưa nhẹ, như vấn vương
Có người con gái nhỏ
Chầm chậm, bước qua đường !








 Thơ Phù Vân 225




NHƯỜNG

Ta, mùa hè, nắng gắt
Ngày, trải dài, lê thê
Mùa sau, thu mình lại
Đêm sớm, cho đông về !

Thơ Phù Vân 226




BỌN MÌNH

Không anh em ruột thịt
Chả " cắt máu ăn thề "
Thời gian dài, không gặp
Bỗng xảy sự, nhớ ghê !





Thơ Phù Vân 227




BƯỚC CHÂN QUA

Trong cuộc đời, lúc rảnh
Làm thơ, nói lung tung
Lâu, dở ra, nhìn lại
Cũng, thú vị vô cùng !


Thơ Phù Vân 228




CHIỀU ĐÔNG

Rỉ rách, tiếng mựa rơi
Nghĩ nhiều thứ trong đời
Bệnh, nằm trong phòng vắng
Chuyện gần, chuyện xa xôi !





Thơ Phù Vân 229




MỘT TỐI

Mãi suy tư tìm lối
Giải chuyện nhà, xôn xao
Bỗng ngước nhìn, trời vắng
Trăng lên tự lúc nào !

Thơ Phù Vân 230




ĐANG HÁI HOA

Những đóa hoa hàm tiếu
Mà cắm trên bàn thờ
Sẽ ra sao đây nhỉ
Đẹp, chẳng khác bài thơ !




Thơ Phù Vân 231




GẶP LẠI

Và hắn, vẫn làm thơ
Và hắn, vẫn thẩn thờ
Những chuyện đời, ngang trái
Thì hắn, thường làm lơ !




Thơ Phù Vân 232




ĐẶNG ĐƯỜNG TỘC

Xuân về, hoa mai nở
Vàng, muốn dít sân nhà
Hạ đến, ngày giổ tộc
Mai đỏ, rợp lối ra !





Thơ Phù Vân 233




ĐÂU XA
Café nhỏ, bên đường
Có cô bé dễ thương
Bèn vội vàng dừng lại
Để kiếm chút thiên đường !



Thơ Phù Vân 234




TÙY

Xem như một nụ hoa
Cô nào đẹp, sáng lòa
Thì nhìn say, đắm đuối
Ít, thì ngắm qua loa !




Thơ Phù Vân 235



THUẬN THIÊN
Mặt trời lên, tắm nắng
Mưa xuống, chui vào nhà
Làm môn gì mình thích
Đọc sách hoặc thi ca...



Thơ Phù Vân 236



NGƯỜI ĐỜI
Sống thì mơ ước nhà cao
Chết thì chút lổ, chui vào cũng xong !










Thơ Phù Vân 237



CŨNG HAY
Còn treo một cái răng
Khi mà gặp hữu bằng
Bày ra sự nhậu nhẹt
Cũng nhai nhiết đằng thằng !



Thơ Phù Vân 238




TÌNH

Có ngôi nhà nào ấy
Ông chủ thường lang thang
Vài dây hoa thông cảm
Nở cho mấy hoa vàng !







Thơ Phù Vân 239



LƯU LUYẾN
Trần gian này, đẹp quá
Tiếc, đời người, cụt ghê
Có lần, mời rời khỏi
Mình xin, khoan đã về !


Thơ Phù Vân 240



TÌNH THẾ
Nếu mình không làm thơ
Thì làm gì bây giờ
Hay vùi đầu vào nhậu
Cho thân xác bơ phờ !






Thơ Phù Vân 241




NÓI ẨU

Có cái mẹ gì đâu
Mà mi cứ u sầu
Cuối đông, cây rụng lá
Đầu xuân, chồi mọc mau !


Thơ Phù Vân 242



XOAY XỞ
Đường về, xa vời vợi
Mẹ đi bộ, dắm dơi
Trưa hè, trời nắng gắt
Lăn lộn với cuộc đời !












Thơ Phù Vân 242





CHÁU GỌI

Ông nội ơi, ông nội
Cháu đã ỉa xong rồi
Mau mau, đến chùi đít
Khum lâu, mệt quá trời !!!








Thơ Phù Vân 243



CHỐN
Ngôi nhà, sân vườn nhỏ
Nằm ẩn, ở lưng đồi
Duyên, một lần ghé đến
Rồi chân, đâu muốn rời !



Thơ Phù Vân 244



TÌNH BẠN
Mọi người đang làm việc
Còn tao, nghiêng ngã, say
Mày thản nhiên, thông cảm
Chuyện của tao với mày !







 Thơ Phù Vân 245



ĐÀ LẠT
Mình trở về chốn cũ
Mái nhà, giờ, đầy rêu
Cái thời xa xưa đó
Tuổi xác, chưa được nhiều !



  Thơ Phù Vân 246




LIỀU THUỐC

Cuộc đời, mình xuôi ngược
Có lúc, cũng buồn đau
Trở về khu vườn nhỏ
Đôi bướm nhẹ vờn nhau !



Thơ Phù Vân 247




NƯỚC

Trước mặt là vách đá
Làm sao tiếp tục đi
Thôi, cứ len ngõ khác
Chả phải lo lắng gì !


Thơ Phù Vân 248




KHUYA

Trong chiếc hồ kính nhỏ
Mấy chú cá nhìn tôi
Bơi lăng xăng, lít xít
Chắc đói bụng lắm rồi !



  
 Thơ Phù Vân 249




HAI CẢNH

Dưới kè, nước xao động
Vài cánh chim, lượn ngang
Trên kè, ta ngồi nhậu
Còn chút nắng, trên bàn !


Thơ Phù Vân 250




NGỒI LẠI

Bên chân cầu buồn ấy
Bằng hữu, say, đi về
Nắng chiều, vẫn còn tỏa
Và tôi, vẫn còn mê !






Thơ Phù Vân 251



CHẮC VẬY
Một nỗi buồn nào đó
Như ngấm vào hồn tôi
Nhiều khi, trên đường vắng
Trời đã tối, lâu rồi !


Thơ Phù Vân 252



TỘI
Chủ thì bận lo lắng
Chuyện cửa nhà hiện đương
Một vài cụm hoa pháo
Thầm nở rộ trong vườn !








Thơ Phù Vân 253



CHIỀU ĐẦU XUÂN
Mấy cành mai, còn vàng
Mình không nở lang thang
Ngồi, góc sân nhà cũ
Chút yình yêu, muộn màng !


Thơ Phù Vân 254



NHỬNG CHẬU BÔNG
Thấy để đứng vậy đó
Chắc là, yên bụng rồi
Đâu biết, sau ngày Tết
Nằm lăn lóc, đơn côi !







Thơ Phù Vân 256



ĐỀU THÍCH
Xuân, đâm chồi nẩy lộc
Hạ, nắng quái chang chang
Thu, mây mù giăng khắp
Đông, mưa lũ ngập tràn !



Thơ Phù Vân 255



GHÉ LẠI
Bên con sông, gần chết
Liên tưởng đến ngày xưa
Cùng giòng đời, xuôi ngược
Cuộc sống ấy, đâu vừa !







Thơ Phù Vân 258



DU XUÂN
Mai, vẫn còn nở vàng
Ta, vẫn còn lang thang
Miền quê, Tết vui lắm
Áo xanh, đỏ, rộn ràng !





Thơ Phù Vân 259



SÁNG
Ngồi, góc sân nhà cũ
Café, ngắm xuân sang
Quanh vườn, hoa nở rộ
Nơi nơi, rợp nắng vàng !






Thơ Phù Vân 257

CÕI TẠM
Chơi với bướm
Giởn với hoa
Trân gian, một chút
Vui đùa, rồi đi !!!


Thơ Phù Vân 261



TỰ DO
Cõi trần gian, nhiều thứ
Mỗi người, một kiểu chơi
Chơi làm sao cho thích
Làm sao, cho đã đời !







Thơ Phù Vân 262



LẶNG LẺ
Chốc chốc, cánh mai vàng
Rơi xuống, thềm, bậc thang
Trời cuối đông, chút nắng
Gợi, hồn ai, miên man !


Thơ Phù Vân 263



SẮP TẾT
Những con đường, nho nhỏ
Cách phố thị, không xa
Vài người già, em bé
Xúm, lặt mai, trước nhà









Thơ Phù Vân 264



TÚNG
Hôm nay, ngày Noel
Túi rách như cái mền
Lủi thủi trong vườn vắng
Gió bấc về,buồn tênh !



Thơ Phù Vân 265



CŨNG VUI
Chùm mai vàng, đầu ngõ
Rộ nở, ngày sắp xuân
Loanh quanh vườn, dọn dẹp
Sao, lòng thấy tưng bừng!








Thơ Phù Vân 266



NGANG QUA
Cũng ở ngôi nhà đó
Xưa, người ngộm thật nhiều
Nay, đìu hiu, vắng ngắt
Còn lại, bức tường rêu !



Thơ Phù Vân 267



TRẦM KỲ
Như một cây gió bầu
Bị thương tích nhiều nơi
Khổ đau, uống đầy ấp
Nên phải hiếm, vậy thôi !







Thơ Phù Vân 268



TÂM TRẠNG
Xe, qua cầu Bình Lợi
Vài cụm lục bình, trôi
Người, xôn xao vào phố
Người, trầm mặc, yên ngồi !



Thơ Phù Vân 269



CUỐI ĐÔNG
Trời cao nguyên,lành lạnh
Ngồi đang áo cho anh
Hiên buồn, căn nhà vắng
Rừng núi, rợp màu xanh !








Thơ Phù Vân 270



HỒI TƯỞNG
Ngồi bên giòng sông cũ
Bến đò, xa, đã lâu
Ghềnh nước, tha hồ chảy
Còn chút bóng, bên cầu !


Thơ Phù Vân 271



TẤM LÒNG
Còn mấy cánh mai vàng
Còn một ít rượu vang
Chiều nay, sân nhà cũ
Cùng tiễn, ngày xuân tàn!








Thơ Phù Vân 272



GIỮA ĐỜI
Thường trầm ngâm, nghĩ ngợi
Thả mắt về xa xôi
Một vài làn khói thuốc
Như quyện với đất trời !



Thơ Phù Vân 273

 
CHÀNG
Âm thầm trong vườn vắng
Một đóa hoa đỏ hồng
Hình như vừa chớm nở
Vài suy nghĩ mênh mông !










Thơ Phù Vân 274



LÀM BẠN
Bên hiên nhà vắng ấy
Nhấp rượu, một mình ta
Bầu trời thu, buồn lắm
Còn mấy gốc sứ già !


Thơ Phù Vân 275



BÂNG QUƠ
Chiều thu, trời mưa nhẹ
Bên thềm vắng, lặng thinh
Một vài làn khói thuốc
Nỗi nhớ ai, riêng mình !






Thơ Phù Vân 276



CẢNH QUÊ
Trăng thu,mờ, huyền ảo
Ở tận bầu trời cao
Chút gió thu, nhè nhẹ
Làm hang cau, hơi xao !


Thơ Phù Vân 277



THÙNG ĐẦY
Cõi vũ trụ
Vẫn âm thầm
Lâu lâu
Nở chút
Trăng rằm, trần gian !








Thơ Phù Vân 278



NGẮM
Một đóa hoa hạnh phúc
Thầm nở trong vườn tôi
Màu đỏ hồng, đẹp quá
Lân la, tìm thế ngồi !














Thơ Phù Vân 279



NHỚ
Một giấc mộng vàng
Thấy mình lang thang
Trên vùng kỹ niêm
Thức dậy, vỡ tan !



Thơ Phù Vân 280



VẮNG
Anh giả từ bằng hữu
Anh trở lại núi rừng
Bọn em nâng ly rượu
Cười, cười, nói, lệ rưng !






Thơ Phù Vân 281



THẢM
Con làm ăn thất bại
Cha buồn, đi miệt mài
Vườn hoang, nhà dột nát
Đàn chó, nằm ngáp dài !




Thơ Phù Vân 282



GỢI
Một mảng, dây tơ hồng
Ươm vàng, như rêu rong
Trên hàng rào, hoang vắng
Cuộc tình nào, thầm mong !







Thơ Phù Vân 283



HỨNG
Vài bài thơ, vớ vẩn
Rồi gởi đến cho nhau
Cái sự rung như thế
Hay , dở quái gì đâu !


Thơ Phù Vân 284



KHE SUỐI
Cái gì đây
Đẹp vô cùng
Mà sao
Cứ mãi
Lung tung, đi tìm !







Thơ Phù Vân 285



CÁ TRONG HỒ
Một đêm dài, đói bụng
Mong cho sáng, mau về
Ông chủ vải vài hột
Trên mặt nước, mừng ghê !


Thơ Phù Vân 286



XUẤT THẦN
Có một đêm, say ,đã
Hứng, em kéo anh về
Góc quán, ngày xưa đó
Rồi em vẽ, rất mê !







Thơ Phù Vân 287



ĐANG DỌN QUÉT
Chút mảng rêu, xanh mướt
Nhẹ bám trên mặt thềm
Chút nắng đông, ấm áp
Như thấy yêu đời thêm !




Thơ Phù Vân 288



TRỞ LẠI
Con đường, nhỏ, bụi ngày xưa
Cây gòn lặng đứng, mới vừa, giờ đâu !








Thơ Phù Vân 289



TRỒNG
Một ngày mai nào đó
Dây này leo lên cây
Đến mùa hè, rực nắng
Những sợi hoa, nở đầy !





Thơ Phù Vân 290



CÕI RIÊNG
Làm cho đời, không được
Về, làm đẹp vườn mình
Nhiều thứ hoa, nở rộ
Lắm sắc màu, lung linh !






Thơ Phù Vân 291



Ở QUÊ
Cuối đông, lũ lụt dứt
Cảnh vật bớt lê thê
Nhà nào như nhà nấy
Rộn rịp, đón xuân về !


Thơ Phù Vân 292



TẤM LÒNG
Ngày rằm, chuối chín vàng
Bàn thờ, thắp nén nhang
Mùi hương hoa thơm ngát
Lòng thấy ấm vô vàn !







Thơ Phù Vân 293



BUỒN
Trở về thành phố cũ
Dấu kỹ niệm, mất rồi
Chiều đông, con đường vắng
Có cây bàng, đơn côi !


Thơ PHÙ vân 294



TRƠ
Bao lâu rồi, không biết
Phiến đá, lưng chừng non
Thời gian dài, mưa nắng
Giờ, vẫn như chưa mòn !








Thơ Phù Vân 295



THUỐC TIÊN
Một đôi bướm, nho nhỏ
Đôi cánh, nhiều sắc màu
Trưa, làm vườn, hơi mệt
Nhìn, bỗng khỏe sao đâu !



Thơ Phù Vân 296



HAI NHÀ
Bàn xiêu, ghế gãy, nhiều người đến
Ghế thẳng, bàn ngay, ít ai ngồi !










Thơ Phù Vân 297



ĐI NGANG
Có một cặp vợ chồng
Làm, chắt lót từng đồng
Cất ngôi nhà to lớn
Rồi chết, rồi bỏ không !




Thơ Phù Vân 298



NGẪM
Đời người, có thành bại
Không buồn, chẳng hi hô
Rồi, ngày mai nào đó
Lần lượt, sẽ, xuống mồ !






Thơ Phù Vân 299



HƯỞNG THỤ
Ăn, những ngọn gió
Uống, những sợi mây
Mặt trời, sưởi ấm
Trăng rằm,ngất ngây !



Thơ Phù Vân 300



CHIỀU VỀ
Từng giọt, từng giọt rượu
Mềm môi, rồi mềm môi
Rít nhẹ, vài hơi thuốc
Trầm ngâm, nhấm, cuộc đời !






Thơ Phù Vân 301



LẶNG LẺ
Người nhấp từng giọt rượu
Và người ngắm mây trời
Bên hiên thầm lặng ấy
Từng giọt nước, rơi rơi !


Thơ Phù Vân 260


THẤY

Đời người như làn nước
Luôn cứ chảy theo giòng
Nếu mà phải dừng lại
Chẳng khác buổi chiều đông !






Thơ Phù Vân 302




LIÊN TƯỞNG

Còn một chút rán vàng
Trên bầu trời, vắt ngang
Chiều thu mưa, nhè nhẹ
Ai nhớ ai, vô vàn !

Thơ Phù Phù Vân 303




KHẲNG ĐỊNH

Hắn, một chàng nghệ sĩ
Hắn, không làm chính trị
Hắn, lang thang trong đời
Để tìm chút thú vị !





Thơ Phù Vân 304




THƯƠNG CON

Ba, lui về quê cũ
Các con, bươi chài, xa
Những ngày đông, giá lạnh
Chỉ biết vái ông bà !


Thơ Phù Vân 305




NHÂN

Một đóa hoa hồng nở
Làm hồn ai, xôn xao
Chiều về trên vườn vắng
Nhớ tình yêu, năm nào !




Thơ Phù Vân 306



MẸ GIÀ
Và sáng nào cũng vậy
Con quét dọn, quanh thềm
Trong phòng, tiếng mẹ vọng
Con thấy, lòng con êm !



Thơ Phù Vân 307



CẢM GIÁC
Sau một ngày, bằng hữu
Đường về, trời hơi mù
Chút gió nào, se lạnh
Như nhắc, sắp vào thu !








Thơ Phù Vân 308



THƯỜNG
Còn khuya, tôi dời gót
Lang thang, tách café
Đến khi, tờ mờ sáng
Lân la, ông cháu về !



Thơ Phù Vân 309



TRẦM NGÂM
Ngoài kia, trời nhạt nắng
Bất chợt, một cơn mưa
Tách café, quán nhỏ
Đời, biết bao cho vừa !







Thơ Phù Vân 310



DANG DỞ
Bờ tre xanh, lặng đứng
Làn nước, lửng lờ trôi
Đến khúc thơ mộng ấy
Giòng sông, đã quẹo rồi !



Thơ Phù Vân 311



LO
Mới cuối thu chớ mấy
Đến xuân, còn xa xôi
Sáng nay, trong vườn nhỏ
Vài hoa, chớm nụ rồi !






Thơ Phù Vân 312



GIẢI QUYẾT
Bạn buồn, bạn đến tôi
Đang bận, bạn chờ, ngồi
Một cách nào đây nhỉ
Để bạn được thảnh thơi !


Thơ Phù Vân 313



  TÌNH BẠN
  Từ khi, mày lâm bệnh
  Mày ở, rất xa xôi
  Gặp lại, mày chúm chím
  Là tụi tao, vui rồi !








 Thơ phù Vân 314



THI VỊ
Một mình trên trời vắng
Dịu dàng, tỏa ánh vàng
Hiên buồn, cốc rượu nhỏ
Làn khói nhẹ, lang thang !


Thơ Phù Vân 315



VẬY THÔI
Những dòng mực, ngày ấy
Giờ đã, nhuốm phai rồi
Bèn, ghi lại một chút
Để nhớ, những cuộc chơi !




Thơ Phù Vân 316




BIẾT ĐỦ

Một trời hoa nở rộ
Ở quanh chỗ ta ngồi
Sáng thu, chút nắng ấm
Đâu mơ gì xa xôi !

Thơ Phù Vân 317




ĐÔI BẠN

Lặn lội, về quê cũ
Để lo bệnh cho cha
Bên nhau, bến đò vắng
Vài chùm sao,thật xa !






Thơ phù Vân 318




TRỌN

Trên cầu, café, sáng
Dưới cầu, bia rượu, chiều
Giòng sông lửng ờ chảy
Đời người, dài bao nhiêu !


Thơ Phù Vân 319




LÂM BỆNH

Nhớ một đêm nào đó
Lặng đứng, trên lầu cao
Bệnh viện, giờ buồn lắm
Phố thị, vắng ồn ào !







Thơ Phù Vân 320  




LỜI BẢO

Thôi, cuộc đời là vậy
Đừng nghĩ ngợi thêm gì
Chút thời gian còn lại
Người hãy sống nốt đi !


Thơ Phù Vân 321



QUÁN BÊN CẦU
Rồi, bằng hữu, về hết
Ta, giòng sông, một mình
Đèn vàng, chiếc cầu nhỏ
Làn khói, nhẹ, lung linh !







Thơ Phù Vân 322



CẢ GAN
Giữa trời đất bao la
Có cái cõi người ta
Lớn bằng bao nhiêu nhỉ
Cũng vỗ ngực, xưng ta !




Thơ Phù Vân 323



Ở MỘT NGƯỜI
Trừng trừng, nhìn cuộc thế
Thiền thiếc, như đủ rồi
Lang thang, ở nhiều chốn
Thú vị nhất, rong chơi !






Thơ Phù Vân 324



THÔI
Người trở lại.giòng sông
Bỏ tất, chuyện phiêu bồng
Ngắm, bờ tre lặng đứng
Ngắm, làn nước thong dong !


Thơ Phù Vân 325



TÂM TRẠNG
Trưa hè, không có nắng
Bầu trời cứ mù mù
Trầm ngâm, góc quán nhỏ
Và rất nhớ mùa thu !








Thơ Phù Vân 326



Ở HẰN
Chả đi đâu cho xa
Cứ quanh quẩn quê nhà
Cũng bờ sông, bến nước
Cũng những buổi chiều tà !




Thơ Phù Vân 327



HAM VUI
Ý, rời khỏi trần gian
Từ, một nắng hạ vàng
Xảy, chung quanh, bằng hữu
Bèn, trể sự lên đàng !






Thơ Phù Vân 328



THƠ
Một chiếc bàn, nho nhỏ
E ấp, bên góc phòng
Cuối năm, vài bằng hữu
Bên ngoài, mấy tiếng thông !






Thơ Phù Vân 329



GÓC QUÁN
Bão giông, ùa kéo đến
Rồi, nước mắt ai tuôn
Lặng ngồi, bên khung cửa
Lòng, tràn ngập nỗi buồn !







Thơ Phù Vân 330



ĐỢI
Nắng ấm, đã lên rồi
Biển xanh, đẹp quá trời
Mà người ở đâu nhỉ
Không mau về cùng tôi !


Thơ Phù Vân 331


TAN NÁT
Những cơn giông, ập xuống
Ao hồ, bèo tả tơi
Theo giòng sông, buồn bả
Để trôi về biển khơi !





Thơ Phù Vân 332



NHA TRANG THUỞ ẤY
Những cánh buồm no gió
Chăm chăm, chạy vào bờ
Trên thuyền, đầy ấp cá
Lai láng những vần thơ !



Thơ Phù Vân 333



THAO THỨC
Đêm nay, rời quê mẹ
Nằm nghe giòng suối reo
Tiếng reo như nức nở
Ở hơi xa chân đèo !







Thơ Phù Vân 334



ĐỒNG ĐIỆU
Cùng đến cõi trần gian
Cùng rảo bước lang thang
Cùng trầm ngâm, suy tưởng
Cùng ngắm, ánh trăng vàng !




Thơ Phù Vân 335



NHỚ NGHỀ
Từng một thời cung kiếm
Hòng " rạch mũi Can Tương "
Chiều nay, trong vườn nhỏ
Chơi lại, món vô thường !




Thơ Phù Vân 336




HẮN

Chiều nay, trời đổ mưa
Bèn xảy ra sự lừa
Lang thang trên đường vắng
Nhặt lại kỹ niệm xưa !


Thơ Phù Vân 337




NHỚ

Hò hẹn nơi nào đó
Nhậu, nói chuyện bâng quơ
Hứng, uống nhiều một chút
Tuôn chảy một trời thơ !



Thơ Phù Vân 338




NHƯ GIÒNG SÔNG

Lâh lâu, trời nhỏ xuống
Trong túi, được vài đồng
Rồi, chút cơm, chút gạo
Chút bạn bè, thong dong !


Thơ Phù Vân 339




CHIỀU ĐẦU HẠ

Tiếng ve, buồn rủ rợi
Ngồi với cháu, bên hiên
Cháu đùa vui đủ thứ
Rồi, đâu hết ưu phiền !



Thơ Phù Vân 340




BIẾT PHẬN

Chiều nay, phố xá, đông người quá
Thui thủi, về quê, ngắm mây trời !





Thơ Phù Vân 341



ĐỜI
Người, phố thị
Kẻ, miền quê
Trần gian một cõi
Hai bề, khác nhau !








        Thơ Phù Vân 342



         HAI VỢ CHỒNG
         Em, cặm cụi may áo
         Anh, say sưa làm vườn
         Cuộc thế, nhiều thay đổi
         Bao nhiêu chuyện, nhiễu nhương !





Thơ Phù Vân 343



TRỞ VỀ
Ngồi bên giòng sông cũ
Kè đá,nước rập rềnh
Bến đò xưa, ngày ấy
Bao kỹ niệm, đâu quên !






Thơ Phù Vân 344



CẢM BẠN
Cũng một thời nào đó
Người ca hát rần trời
Chiều nay, người ngồi, bệnh
Lắng nghe, nhìn xa xôi !


Thơ Phù Vân 345



TÌNH
Rồi, bạn về chốn cũ
Rồi, bằng hữu ngồi quanh
Quây quần, góc phố ấy
Chút nắng vàng, hanh hanh !







Thơ Phù Vân 346



LUI VỀ
Hắn, như một người câm
Hắn, đời sống âm thầm
Chuyện, vinh hoa phú quý
Giờ, như đã xa xăm !




Thơ Phù Vân 347



SAU CƠN BẢO
Nghe em cười, nói, giọng tươi
Ở anh, bỗng thấy nhẹ người hẳn ra !




Thơ Phù Vân 348



ĐẾN LÚC
Người, rời xa phố thị
Người, trở lại chốn quê
Người, trầm ngâm, cốc rượu
Người, ngồi đón chiều về !



Thơ Phù Vân 349



RỐT
Dù đời có phiền trược
Người vẫn sống thong dong
Cái điều thú vị nhất
Là sống trọn tấm lòng !







Thơ Phù Vân 350



Ở LÀNH
Tiếng gọi thân thương,người cùng quê
Lòng như tan hết, nỗi ê chề
Hẹn nhau một buổi, bên ly rượu
Chuyện nọ, chuyện kia, thật vui ghê !


Thơ Phù Vân 351



TÁC DỤNG
Làm được một bài thơ
Người như hết bơ phờ
Thả hồn hòa trời đất
Biến đời thành giấc mơ !






Thơ Phù Vân 352



MỖI  SÁNG
Loay hoay với đàn cá
Bận bịu với bụi hoa
Từ bình minh thức giấc
Sương, nắng sớm, chan hòa !



Thơ Phù Vân 353



KHƠI
Quán café, góc vắng
Nghe lại bản nhạc xưa
Bao kỹ niệm, ngày cũ
Tuôn ra, sao cho vừa !








Thơ Phù Vân 354



CUỐI XUÂN
Một ly rượu nho nhỏ
Bên hiên, chiều, mưa giông
Nhà, chỉ hai ông cháu
Gợi nhớ, những ngày đông !



Thơ Phù Vân 355



HOÀN CẢNH
Một buổi trưa nào đó
Cũng chẳng phải trưa đông
Một chén cơm nho nhỏ
Thế, cũng đủ để ấm lòng !







Thơ Phù Vân 356



HAI CẢNH
Vầng trăng như bơi lội
Trong vũng mây đen mgòm
Có người như lặn hụp
Trong vũng đời tối om !




Thơ Phù Vân 357



CŨNG VUI
Vài con chim sâu nhỏ
Tung tăng trên sàn nhà
Quán café, buổi sáng
Hoa nở, như rộ ra !





Thơ Phù Vân 358



CHỊU
Và mẹ thì già lắm
Bệnh, nằm dài trên giường
Biết con mình vất vả
Đâu còn sức để thương !



Thơ Phù Vân 359



TRÊN LẦU VẮNG
Vừa vào bàn cầm viết
Mấy giọt mưa, nhẹ rơi
Lung linh, làn khói thuốc
Đắm đuối, nhìn mây trời !







Thơ Phù Vân 360


TAI NẠN
Đang đi ở phía trước
Chiếc xe sau, cùng đường
Tung cái rầm, chết ngắt
Đời, biết đâu mà lường !



Thơ Phù Vân 361




NGẪM

Đời người như trái đất
Hết ngày rồi lại đêm
Hết mưa rồi lại nắng
Mấy ai được êm đềm !






Thơ Phù Vân 362



NHỜ
Ghé lại cõi trần gian
Có lắm cảnh phủ phàng
Làm mình cũng lảo đảo
May, còn chút nắng vàng !



Thơ Phù Vân 363



GIỜ QUYẾT ĐỊNH
Những ngày dài, suy nghĩ
Không còn cách nào hơn
Chỉ còn giải pháp đó
Chấp nhận sự tủi hờn !






Thơ Phù Vân 364



HẮN
Như anh chàng Zorba
Rất thường hay la cà
Rong nơi này, nơi nọ
Và rất thích, đàn bà !



Thơ Phù Vân 365



CŨNG THÚ
Sà xuống cõi đời này
Chiều chiều, nhậu say say
Vài miếng mây, lảng đảng
Vài cánh cò, bay bay !





Thơ Phù Vân 366



ĐÔI BẠN
Hoàng hôn, rồi buông xuống
Đời người, rồi bao lâu
Bên giòng sông buồn ấy
Nghe, nước chảy qua cầu !


Thơ Phù Vân 367



THỦY LIÊM ĐỘNG
( tặng Võ chí Hiền và bằng hữu )
Rồi, trở về chốn cũ
Trong quán, cạnh giòng sông
Dăm bạn bè, tụ lại
Anh em, một chút lòng !





Thơ Phù Vân 368



NGƯỜI LỚN
Cũng bươi chải với đời
Cũng nhậu nhẹt như ai
Cũng thênh thang, thơ mộng
Cũng thao thức, đêm dài !




Thơ Phù Vân 369



CHI VẬY
Hạnh họe nhau nhiều thứ
Đời người, được bao lâu
Có mấy ai nhìn tháy
Chuyện, nước trôi qua cầu !






Thơ Phù Vân 370



NHƯ DUYÊN
Nhân, bạn về chốn cũ
Rủ, ngồi bên triền sông
Cuối đông, mờ sương, lạnh
Mấy sợi mưa, trên giòng !



Thơ Phù Vân 371




QUẤN QUÍT

Những cây hoa thật lớn
Trổ đầy bông, trước nhà
Luôn tỏa hương, thơm phức
Sao không thích được ta !




Thơ Phù Vân 372




CHIỀU BUỒN

Trở về, ngôi nhà, vắng
Thằng cháu, chạy lon ton
Trườn chân lên dốc nhỏ
Cánh của đóng, vẫn còn !



Thơ Phù Vân 373



NGÔI CHÙA CỔ
Qunh liêu, cây cối xô bồ đứng
Cái cảnh hoang liêu ấy, chạnh lòng !






Thơ Phù Vân 374



THƠ MỘNG
Trong ngôi nhà cổ ấy
Người con gái, còn non
Chàng thư sinh, dễ mến
Cuộc tình, vừa chớm tròn !



Thơ Phù Vân 375



MẤY NGÀY QUA
Đám tro bụi núi lừa
Làm choáng cả trời thu
Những mái nhà, ngói đỏ
Như ngập trong sương mù !








Thơ Phù Vân 376



ĐÈN HỘT VỊT
Hoàn cảnh, phải xuôi ngược
Bàn thờ, vắng bóng nhang
Trở về, lên lầu vắng
Một đóm lửa, dịu dàng !



Thơ Phù Vân 377



NGANG CÁNH ĐỒNG
Những đám ruộng, mới gặt
Rơm rạ, vải lung tung
Dăm bà, lum khum mót
Sao nhớ mẹ vô cùng !







Thơ Phù Vân 378



NHẮC
Lâu lâu, một chút nước
Có đòi hỏi nhiều đâu
Bọn tôi sẽ nở rộ
Những cánh hoa, trên đầu !



Thơ Phù Vân 379



CHÀNG
Cuối đông, trời se lạnh
Màn sương, phủ mờ mờ
Lang thang, miền quê cũ
Như, để kiếm vần thơ !







Thơ Phù Vân 380



HAI CẢNH
Thời gian, gần đến Tết
Những chậu hoa, bên lề
Đường đi, người vui quá
Cũng lắm kẻ, buồn ghê !



Thơ Phù Vân 381




NHƯ ĐỦ

Khuya, thức dậy, thình lình
Bên máy tính, lặng thinh
Vài nốt nhạc, thỏ thẻ
Cả thế giới, quanh mình !






Thơ Phù Vân 382




CẢNH BUỒN

Chủ nhà thì đâu mất
Chó, còn một con thôi
Khách vào, không thèm sủa
Hình như, cũng rả rời !

Thơ Phù Vân 383




TÂM SỰ

Mình, không có gì cả
Mai này, mình xa xôi
Mấy giọt thơ, sót lại
Cùng, buồn vui với đời !




Thơ Phù Vân 384




CHIỀU ĐÔNG

Gió bấc về, lành lạnh
Con đường làng, quanh quanh
Nhớ ghê, thời tuổi nhỏ
Cái áo mặc, không lành !

Thơ Phù Vân 385




TRÒ CHƠI

Xong bài thơ nào đó
Kiếm cái hình, chèn vào
Thơ hình, như hòa quyện
Ông cháu, thích làm sao !





Thơ Phù Vân 386



CHIỀU GHÉ
Đàn chó, bèn ra ngỏ
Đếm kỹ, hơm chục con
Chủ nhà, vui vẻ, tiếp
Nỗi lo, sáng, không còn !




Thơ Phù Vân 387



CAFÉ VỀ
Ngắt từng cành hoa dại
Buồn, đứng bên vệ đường
Về nhà, trân trọng cắm
Nom, cũng thật dễ thương !






Thơ Phù Vân 388



XE  MÁY
Chỉ ngồi yên một chổ
Rồi, hắn chuyển ta đi
Ngắm, trời xanh bát ngát
Ta đâu có mệt gì !



Thơ Phù Vân 389



THÂN PHẬN
Chiếc lá bàng, xấu số
Gió cuốn, nằm trên đường
Rồi kẻ qua, người lại
Thân xác, nát như tương !







Thơ Phù Vân 390



NGẪM
Trở lại giòng sông cũ
Thả mắt, nhìn xa xôi
Chợt đi, rồi chợt đến
Đâu có chi, muôn đời !



Thơ Phù Vân 391



KHUYA ĐÔNG
Rồi thức dậy, rất sớm
Rồi đèn vàng, lang thang
Rồi café, góc vắng
Rồi nghe chuyện, xóm làng !






Thơ Phù Vân 392



CÓ DỊP
Dở lại " bảo tàng " cũ
Bằng hữu, hiện nơi nơi
Nào thơ, nào họa nhạc...
Sự hứng, quá đã đời !




Thơ Phù Vân 393



HÒ HẸN
Vài miếng gió, nhè nhẹ
Phớt trên mặt người đi
Chiều thu, mưa buồn lắm
Hồn ai, như thầm thì !







Thơ Phù Vân 394



GỞI GẤM
Những đám ruộng, xanh rì
Hai bên đường, ta đi
Mặt nước bầu, phẳng lặng
Như muốn nói điều gì !



Thơ Phù Vân 395



TÌM GÀ
Lao đầu vào cuộc thế
Để tìm kiếm thức ăn
Nhẹ nhàng trong đời sống
Chả có được mấy thằng !







Thơ Phù Vân 397



Ý
Ta như là hạt bụi
Muốn bay khắp cùng nơi
Trong củi lồng vũ trụ
Tìm giây phút tuyệt vời !



Thơ Phù Vân 398



CHƠI
Từ một nơi nào đó
Nơi đó, rất xa xôi
Trần gian, người ghé lại
Người uống trọn cõi đời !







Thơ Phù Vân 399



ÍT THẤY
Nhà chật, có đám cưới
Thiếu chỗ, bèn trên đường
Chung quanh đều vui cả
Khu phố, quả dễ thương !



Thơ Phù Vân 400



BUỒN BUỒN
Cái nắng hơi vàng ấy
Báo, mùa xuân sắp sang
Lặng ngồi hiên lầu vắng
Thả hồn bay lang thang !









Thơ Phù Vân 401




TRỐNG MÁI

Và cùng trong trời đất
Hai đứa ở bên nhau
Không thề thốt gì cả
Cho đến lúc bạc đầu !



Thơ Phù Vân 402




SẮP TẾT

Lác đác, cánh mai vàng
Hồn cứ mãi lang thang
Ngày xưa, cha còn sống
Nhà, tràn tiếng cười vang !



Thơ Phù Vân 403




MẤT MẸ

Em trở về quán cũ
Em gặp lại bạn bè
Em thao thao bất tuyệt
Anh em, im , ngồi nghe !

Thơ Phù Vân 404




ĐẦU XUÂN

Chiều nay, sương xuống nhẹ
Núi, in trên nền trời
Đồng xưa, còn bát ngát
Bao kỹ niệm, xa rồi !




 Thơ Phù Vân 405




TRẢ LỜI

Thiên tài đang bó tay
Trước cuộc thế đổi thay
Đang ngồi, bên thềm vắng
Uống giọt đời, cay cay !


Thơ Phù Vân 406



TỰ THÚ
Phận tôi, là rều rác
Chỗ thường trú, ven sông
Trời mưa về, lũ xuống
Nên đời tôi, bềnh bồng !





Thơ Phù Vân 407



ĐIỀU TIẾT
Những đám mây xám xịt
Ôm dãy núi sau làng
Chắc để làm dịu bớt
Mùa hè, nắng chang chang !



Thơ Phù Vâ 408



QUÁN TRỌ
Ngày nào, còn sống được
Cứ vui vẻ, chơi thôi
Xưa nay, thử nhìn lại
Có mấy ai, sống đời !


 




Thơ Phù Vân 409



Ý VẬY
Bạn ghé lại cuộc đời
Có thể, nhìn xa xôi
Nhưng xin, hãy nhớ lấy
Đời người, một đoạn thôi !




Thơ Phù Vân 410



TỘI
Và, hoa còn tươi quá
Làm sao nở, vứt đi
Đem vào bình, cắm lại
Vẽ, như vui, tức thì !







Thơ Phù Vân 411



LÂM BỆNH
Con đường xa, vời vợi
Mẹ , thui thủi, một mình
Mấy tháng trời như vậy
Để nuôi chị mình, sinh !



Thơ Phù Vân 412



THANH MINH
Thấy ta mập vậy đó
Nhưng chả có gì đâu
Chỉ là cô y tá
Liên lạc, trệt và lầu !






Thơ Phù Vân 413



ĐÂU XA
Người trở lại trần gian
Những chiều, tắt nắng vàng
Lượm áo quần con cháu
Thấy cả một thiên đàng !




Thơ Phù Vân 414



CẠNH BÀN VIẾT
Bên ngoài ô cửa nhỏ
Có vài giọt mưa rơi
Một cành mai, chớm nụ
Chắc, sắp sửa xuân rồi !






Thơ Phù Vân 415



CHIỀU ĐÔNG
Bầu trời, xam xám, đục
Như ôm con sông già
Hai hàng tre, lặng đứng
Trên cầu, xe cộ, qua !



 Thơ Phù Vân 416




PHẬN

Cũng cùng một con sông
Cũng cùng xuôi một giòng
Khúc trên thì phẳng lặng
Đoạn dưới, thật bềnh bồng !








Thơ Phù Vân 417




LẢNG MẠNG

Chiếc ly ốm nào đó
Xin được phép, mang về
Những chiều, bên thềm vắng
Ngồi, thả hồn, lê thê !

Thơ Phù Vân 418




NGẪM

Dù miệt mài, làm việc
Hay mãi miết, la cà
Giòng thời gian, cứ chảy
Đời người, một thoáng qua !





Thơ Phù Vân 419




BÂNG QUƠ

Nhớ nụ cười, răng khểnh
Nhớ trời đất, mông mênh
Thu về, lang thang mãi
Cuộc tình nào. lênh đênh !


Thơ Phù Vân 420




LANG THANG

Dãy hoa vàng, bên đường
Ai trồng, quá dễ thương
Trời thu về, đẹp lắm
Mây trôi nhẹ, trên đường !





Thơ Phù Vân 421



GẶP LẠI
Một chút, ở mái tóc
Một chút, ở bờ vai
Quán café, năm cũ
Rồi, suốt cả đêm dài !




Thơ Phù Vân 422



BÊN HIÊN
Trăng, về một mình
Ai, ngồi lặng tinh
Mắt,về phương ấy
Cuộc tình, lênh đênh !







Thơ Phù Vân 423



NGHỆ SĨ
Có một người nào đó
Thường bên sông, một mình
Một vài giọt bia rượu
Với làn khói, lung linh !




Thơ Phù Vân 424



CHUYỆN ĐỜI
Mày
Về rừng, chơi với đá
Tao
Ở biển, giởn với hoa
Chiều mưa ngâu, gặp lại
Rồi ôm nhau, khóc òa !




 Thơ Phù Vân 425



TẤM LÒNG
Xe em thì xịch đụi
Đâu phải không có tiền
Biết anh em, đoạn khổ
Nên, bao đải triền miên !
  



 


 
 











Thơ Phù Vân 426



SONG HÀNH
Anh chị, nuôi thằng nhỏ
Hai em, lo bà già
Chúng mình làm chữ hiếu
Có phải vậy không ta !



Thơ Phù Vân 427



THƠ CHỬA BỆNH
Như những giọt thuốc quý
Len lỏi vào tâm tư
Và cùng hòa, cùng sống
Rồi tan hết, mệt nhừ !











Thơ Phù Vân 428



HIẾM
Người đến với cuộc thế
Hơn chín mươi năm rồi
Những ngày gần nằm xuống
Người vẫn còn rong chơi !



Thơ Phù Vân 429



LƯU LUYẾN
Cuối thu rồi, tiếng gọi
Thầm hứng, ngồi bên nhau
Bạn bè cũ, xúm xít
Nhớ cái thuở ban đầu !








Thơ Phù Vân 430


HAI CẢNH
Anh trở về lòng đất
Vào một chiều cuối thu
Còn riêng em, ở lại
Việc con cái, lu bù ! 








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét