Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Thơ Phù Vân 1877



AN ỦI
Ở trên, còn có Trời cao
Ta cứ sống phải, chứ nào phải lo !

Thơ Phù Vân 1876



NỢ NGÂN HÀNG
Và lãi, cứ chất chồng
Mình, cứ thầm nguyện mong
Giải được, cái món ấy
Thì, mới yên trong lòng !



Thơ Phù Vân 1875



HƯƠNG THƠ
Như mùi thơm, nhè nhẹ
Lan tỏa, trong cõi đời
Phảng phất, ai nhận được
Chút niềm vui, vậy thôi !

Thơ Phù Vân 1874



CẨN THẬN
Trên đường, đi tắm biển
Vợ trách, chạy hơi lâu
Vợ mình, đâu có biết
Đang, làm thơ trong đầu !

Thơ Phù Vân 1873



Ở MỘT NGƯỜI
Như giòng nước kia
Phân thân khắp chốn
Mỗi nẻo đời
Là hình ảnh, một thiền sư !

Thơ Phù Vân 1872



DO DỰ
Cổng cũ, " ngày xưa đó"
Sao, cứ đứng lờn vờn
Mà, nhìn qua cổng mới
Chắc, chỗ ấy vui hơn !

Thơ Phù Vân 1871



THÓI QUEN
Sáng sớm, mình tức dậy
Thường kiếm, một cái gì
Như là, trồng hoa cỏ
Làm xong, rồi mới đi !

Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Thơ Phù Vân 1870



TƯỞNG TƯỢNG
Bè trộm, mấy hoa vàng
Đứng, lẻ loi bên đàng
Đem về vườn, trồng xuống
Sẽ, một trời xuân sang !

Thơ Phù Vân 1869



LỜI CON
Nhờ, cha nẹ cho học
Con được, ngày hôm nay
Con ra đời, với bạn
Cũng có, mấy điều hay !

Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Thơ Phù Vân 1868



NHẬU VỀ
The house of rising sun
Có chút rượu, sần sần
Ngồi nghe, trong đêm vắng
Thật là, thích vô ngần !!!

Thơ Phù Vân 1867

 

ĐÊM NAY
Nghe
Apres toi
Apres toi
Khóc oà !!!


Thơ Phù Vân 1866



RA TAY
Và cuộc đời, cũng vậy
Gặp lúc, " Tạ đang hưng "
Ém mình, nằm chờ đó
Cho, bớt sự tưng bừng !

Thơ Phù Vân 1865



TẮM BIỂN
Gặp, những con sóng dữ
Ập mạnh, tràn vào bờ
Thế, hụp người lặn xuống
Qua nhẹ, như bài thơ !

Thơ Phù Vân 1864



DẠO VƯỜN
Cụm hoa này, nở
Bụi hoa kia, tàn
Đời người, cũng vậy
Có gì, than van !!!

Thơ Phù Vân 1863



LÚC NÀY
Mình, còn đi tới đi lui
Bạn mình, thì chỉ lui cui trong nhà !

Thơ Phù Vân 1863

Thơ Phù Vân 1862



TÌNH CỜ
( tặng anh Sáu, Cuông Từ )
Đụt mưa, ghé chỗ này
Chỗ, anh em ta say
Giờ, anh về lòng đất
Anh nọ, ngậm đắng cay !

Thơ Phù Vân 1861



XUI
Mưa giông, trắng cả đồng
Những bao lúa, chất chồng
Để, ngoài đường ngoài sá
Bời, vừa mới gặt xong !

Thơ phù Vân 1860



GÓI GHÉM
Ta, có mấy đồng hưu
Ta, cũng sống mịt mù
Sáng, cà phê cà pháo
Trưa chiều, cơm mắm rau !

Hoàng Hạc Lâu

Tương truyền, khi “Thánh thi” Lý Bạch đến lầu Hoàng Hạc du ngoạn, định đề thơ, nhưng đọc xong thơ Thôi Hiệu đã đề trước đó, ông đành nghiêng mình gác bút, ngửa mặt lên trời mà than rằng :“Nhãn tiền hữu cảnh đạo vô tắc, Thôi Hiệu đề thi tại thượng đầu” (Cảnh đẹp nhường kia sao khó viết, Trên đầu Thôi Hiệu đã đề thơ). Để ghi nhớ giai thoại văn học “Thôi Hiệu đề thơ, Lý Bạch gác bút” thú vị này, ngày nay ở phía Nam lầu Hoàng Hạc, người ta xây dựng “Đình gác bút”, làm điểm tham quan, dừng chân cho du khách.
Huyền thoạiTheo sách “Liệt tiên toàn truyện” của Vương Thế Trinh đời Minh, có chuyện kể rằng: Xưa có một người họ Tân, bán rượu ở chân núi Hoàng Cốc kiếm sống qua ngày. Một hôm có có đạo sĩ già ăn mặc rách rưới đến xin rượu uống. Anh bán rượu nghèo tốt bụng, thấy ông lão đáng thương, bèn cho rượu uống. Từ đấy, ngày nào đạo sĩ cũng đến xin rượu. Một hôm, đạo sĩ từ biệt anh bán rượu, nói: “Một năm qua, ngày nào anh cũng cho rượu uống, chẳng có gì đền đáp. Lão có con hạc quí, tặng anh để tỏ lòng biết ơn”. Nói rồi ông lấy vỏ cam vẽ lên tường một con hạc, dặn: “Chỉ cần anh vỗ tay là hạc sẽ bay ra nhảy múa, mua vui cho khách”. Dứt lời, đạo sĩ biến mất.



Anh bán rượu làm theo, quả nhiên có hạc vàng bay ra nhảy múa. Từ đấy, khách uống rượu hiếu kì kéo đến rất đông, chẳng bao lâu, anh trở nên giàu có. Bỗng một hôm đạo sĩ quay lại nói: “Mười năm qua, tiền anh kiếm được chắc đã đủ trả chỗ rượu anh cho lão uống?”. Rồi, ông rút cây sáo thần thổi lên một khúc, gọi hạc vàng bay ra, cưỡi hạc bay đi mất. Vì thế, về sau, căn lầu xây ở nơi này được mang tên Hoàng Hạc.








Thơ Thôi Hiệu

Hoàng Hạc lâu
Lầu Hoàng Hạc (Người dịch: Tản Đà)
昔人已乘黃鶴去,
此地空餘黃鶴樓。
黃鶴一去不復返,
白雲千載空悠悠。
晴川歷歷漢陽樹,
芳草萋萋鸚鵡洲。
日暮鄉關何處是,
煙波江上使人愁。
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Hạc vàng ai cưỡi đi đâu ?
Mà nay Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ.
Hạc vàng đi mất từ xưa,
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay.
Hán Dương sông tạnh cây bày,
Bãi xưa Anh Vũ xanh dày cỏ non.
Quê hương khuất bóng hoàng hôn.
Trên sông khói sóng cho buồn lòng aỉ.

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

Thơ Phù Vân 1859



ĐỘNG LÒNG
Cả hai, đều mù mắt
Dắt dìu nhau, trên đường
Trên vai, những bó chổi
Cảnh, trông thật thảm thương !



Thơ Phù Vân 1858



MỪNG
Thời gian dài, nắng hạn
Vườn, hoa lá héo xèo
Chiều nay, trời mưa đậm
Người người, như vui theo !

Thơ Phù Vân 1857



CẢNH NGHÈO
Chiều nay, mưa dai ghê
Làm sao để đi về
Vợ con, đang nheo nhóc
Thạp, hết gạo, thảm ghê !!!

Thơ Phù Vân 1856



NGUỒN
Thơ người, có hạn
Thơ mình, tận vô
Thơ mình, không nói
Những chuyện, xô bồ !

Thơ Phù Vân 1855



ĐỘC
Đời người, thì ngắn quá
Có duyên, gặp người xưa
Biết nói gì, đây nhỉ
Trời hiểu, thay dùm mưa !!!

Thơ Phù Vân 1854



BỖNG
Anh em, ngồi bên nhau
Nói, những chuyện ban đầu
Góc phố, kỹ niệm ấy
Thời gian, cũng hơi lâu !

Thơ Phù Vân 1853



TRONG HỒ
Những con cá
Không chịu nổi
Giờ
Đã chết rồi !!!

Thơ Phù Vân 1852



UỔNG
Biết bao nhiêu, người giỏi
Biết bao nhiêu, kẻ tài
Thời gian dài, thất nghiệp
Họ, lẻn ra nước ngoài !

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Thơ Phù Vân 1851



...RÚT NHỊP
Ta, chả cần xem nữa
Ta, chơi môn khác thôi
Cái, ta cần ngày ấy
Bây giờ, ta có rồi !

Thơ Phù Vân 1850



LỞ
Hoa tôi, giờ đã nở
Chỉ chờ, đến hái thôi
Cho dù, có lật đật
Thì, cũng đã chậm rồi !

Thơ Phù Vân 1849

dang cuoc

BẮT GẶP
( t. tặng Phạm Bé Sáu )
Thường, trầm ngâm, nghĩ ngợi
Thường, thả mắt xa xôi
Chắc trong tâm, rất muốn
Mang cái ĐẸP, cho đời !

Thơ Phù Vân 1848



TRƯỚC BÀN THỜ
Rồi, từng đóa hoa một
Ta, nhẹ cắm vào bình
Ông bà, ngồi trên dó
Như, mỉm cười, lặng thinh !

Thơ Phù Vân 1847



DỄ THƯƠNG
Những chú cá, nho nhỏ
Bơi trong hồ, không to
Chốc chốc, nhìn, quan sát
Mở đôi mắt, tròn vo !

Thơ Phù Vân 1846




Em, phăng phăng đòi đến
Chỗ kỹ niệm, ngày xưa
Đêm, ở đây, dữ lắm
Còn ngày, cũng chẳng vừa !

Thơ Phù Vân 1845



SÀI GÒN
Cũng, những chiều thu ấy
Con đường, lá me bay
Dìu nhau, lang thang mãi
Nhớ, rồi, quán nhỏ, say !!!

Thơ Phù Vân 1844



MỘT CÕI ĐI VỀ
Saxophone, réo rắc
Bản nhạc nào, mượt mà
Chiều thu, mưa nhè nhẹ
Ta ngồi, ta với ta !!!

Thơ Phù Vân 1843



TRẦM
Chiều nay, đâu có mây trôi
Mà sao lại nhớ, xa xôi thuở nào !

Thơ Phù Vân 1842



TRONG SÁNG
Đem đến, cho người khác
Thực sự, một niềm vui
Đâu, gác tay lên trán
Nằm xuống, là ngủ vùi !

Thơ Phù Vân 1841



CŨNG HAY
Chỉ, một vài con chữ
Sắp, hàng ngàn bài thơ
Sự này, trong lúc hứng
Hay, cùng cực bơ phờ !

Thơ Phù Vân 1840



ĐỘC ẨM
Thu chiều, bên hiên vắng
Lặng lẻ, ngồi đón trăng
Một vài, cốc rượu nhỏ
Còn gì, thú vị bằng !

Thơ Phù Vân 1839



THƯƠNG CHÁU
Mấy ngày liền, không ỉa
Ở mỗi chiều, học về
Tìm nguyên nhân, không biết
Ông nội, lo, thật ghê !!!

Thơ Phù Vân 1838



NHỚ LẠI
( Bà nội đút Tiến Vinh ) 
Gần, năm năm về trước
Cũng, trên ghế sa lông
Cháu nằm dài, nội đút
Lúc, còn phải ẳm bồng !

Thơ Phù Vân 1837



RIÊNG VỚI...
Và từ nay, ta sẽ
Không nói lên, một lời
Những gì, ta làm được
Thì, cứ việc làm thôi !

Thơ Phù Vân 1836



ĐƠN GIẢN
Người là cây
Cây là người
Đủ được, sự cần thiết
Thì họ, sẽ thắm tươi !