Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014

Lê Ngô



Thiếu nữ.

Phất phới quần hồng,truy độc cước.
Tựa mạn thuyền trăng,khép đôi tà.
Liễu yếu vì em là nhi nũ
Giữa chốn cuồng từ,loạn ngư ngôn.
                @@@
Mong manh như lưu ly dễ vỡ.
Phượng hồng e ấp,cánh xuân thì.
Phù du ảo ảnh,lung linh ánh.
Nhiên nhiên tự tại,hạo hạo hư.
                @@@
Sông quê vẫn đợi con thuyền củ.
Tròng trành trên sóng khách bâng khuâng
Gieo vần hư ão ,Kim Thơ họa
Nhậm ngã nành trang,tại tại tư.
                                  Thơ lập thể
                                 Ngô Lễ

             Tình em.
Mùa thu trước,như có lần:anh đã:
Ru tình em,bằng giọt mật ngọt ngào.
Khiến tim ai rộn rã-ôi chao;
Không nói được những lời như đã muốn
              ***
Đêm thổn thức,tu tình,xiêm y rối,
Òa vỡ rồi,chăn gối chông chênh.
Ôi tình yêu!một lần hay muôn thuở.
Môt góc xa xôi,và một góc gần.
             ***
Ta yêu nhau-một thuở xa xăm.
Như biển rộng,sóng gầm tung bọt trắng.
Cuồn cuộn dâng trào,phả khói bơ cao.
Dãi cát trắng,oằn mình theo sóng.
             ***
Hoa đào nỡ-chỉ còn em cô lẽ.
Nhớ thu xưa,dòng mật ngọt đâu rồi.
Tim em đau, rạn vỡ-chao ôi!
Anh yêu hởi?có còn chăng-nhung nhớ.
               
                  Thơ  Ngô lễ.


          Lão tiền bối DẶNG CƯỚC.

Tôi vốn không thích phê bình văn học,vì một lẽ dơn giản:mình là người ngoại dạo dối với lĩnh vực này.
Tuy nhiên,với nền văn học nước nhà,dầy những “cây đa cây đề,chiếu trên,chiếu dưới”như hiện nay.Chỉ cần”Một mãnh sân con”người ta đăng đàn diễn thuyết làng trên xóm dưới,nên cũng cần nói đôi điều về lão tiền bối ĐẶNG CƯỚC:
   Với gần 3000 bài thơ,Đặng Cước đã khiến mọi người phải kinh ngạc và ngưỡng mộ về nội lực hùng hậu và kiến thức phong phú của ông.
   THƠ: là loại hình văn học,khá kén người đọc,lại càng kén hơn đối với người sở hữu nó chính là vì tính cô đọng ngữ nghĩa.
   Thơ tứ tuyệt lại càng cô đọng hơn,nhà thơ phải là người khá vững vàng về nghệ thuật diễn đat, nếu muốn làm chủ đươc nó.
 Một trong những bài thơ của anh Cuoc nhu  sau:
                 Ghé chùa, ngũ một giấc.
                  Thức dậy,Thầy đi mất.
                 Về ,không biết chào ai.
                  Gật đầu,chào Ông Phật.
   Bài thơ mang một chút “Thiền”,một chút lãng mạn, thoát trần.Khiến người đọc thấy dễ chịu,thích thú.
  Về kỹ thuậl xử lý”cước vận”của bài thơ, khiến người đọc liên tưởng đến một viên lưu ly của vân học nước nhà:
                Ao thu lạnh lẽo,nước trong veo.
                Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
                Sóng nước trên làn, hơi gợn tí.
                Lá vàng trước gió, sẻ đưa vèo
    Vần “ất” và vần”eo”,quả là tuyệt.
Cũng cần nói thêm,Nhà thơ Đạng Cước sống bằng nghề tay phải(kiến trúc sư ),vốn không gần gủi lắm với thơ phú.
 Tóm lại,tôi cho rằng:Đặng cước xứng đáng là cây đa,cây đề giữa làng quê bé nhỏ của thi đàn Việt Nam.

                    
         NGÔ LỄ.


        Làng XUÂN PHONG.

Ngày xưa ,khi còn bé.
Mỗi lần được qua sông,
Lòng bồi hồi,sung sướng.
Khi bước lên đò nhỏ.
       ***
Ông lão đứng chống saO,
Tôi thò tay nghịch nước.
Nước mát qua kẻ tay.
Dưới rặng tre già cổi.
      ***
Sau thời gian giông tố.
Tôi trở lại quê xưa.
Dưới rặng tre xơ xác.
Không còn bóng con đò.
                     NGÔ LỄ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét