Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

VÀI Ý NGHĨ

Rồi mang thân xác làm người. Rồi ghé lại trần gian. Rồi tình yêu. Rồi hôn nhân. Rồi tiền tài danh vọng. Rồi xung đột tranh chấp. Rồi chiến tranh. Rồi buồn vui. Rồi chết chóc… Đủ thứ chuyện trên đời. Và cái vòng lẩn quẩn cứ bao quanh, bám víu suốt cả một kiếp người!

Để tránh những cảnh nói trên, người ta bày ra đạo này đạo nọ. Tu môn này môn khác. Con người tị hiềm nhau đã đành, các tôn giáo còn bày trò xung đột, dèm xiểm nhau hòng chiếm địa vị độc tôn… Chán! Thật chán!

Ngược những gì nêu trên, có người miệt mài vẽ tranh, viết văn, làm thơ… triền miên thả hồn vào những cảnh giới mà họ thích.

Có người bỏ cả đời mình để nghiên cứu tìm tòi những phương tiện, thuốc men phục vụ con người.

Có người lo việc bồi đắp lại thiên nhiên mà con người đã phá hỏng gây ra biết bao tai họa cho môi trường sinh thái.

Có người lùi xa chốn ồn ào huyên náo, tìm về nơi tĩnh mịch để thưởng thức kho vô tận của trời đất, trầm ngâm về thân phận, toát ra những ý tưởng mong đưa con người về lòng thương yêu đùm bọc lẫn nhau.

Còn nhiều, còn nhiều nữa… Tựu trung là như vậy.

Ngày xưa có người giữa trưa đốt đèn đi tìm bạn. Bây giờ cũng vậy, nhưng ở dạng khác. Họ âm thầm, bằng con đường nào đó để họ đến với nhau ở cái “gặp” của họ. Không cần phải hội nay hội kia, nhóm này nhóm nọ. Họ sống tự nhiên, có duyên gặp là gặp. Vậy thôi! Họ có thể làm nhiều ngành nghề khác nhau trong cuộc đời này, nhưng qua những thông tin, những lần gặp gỡ họ cười đùa vui vẻ, trao đổi nhau những điều lý thú, thắm thiết thương yêu nhau. Rời nhau còn lưu luyến và mong lần gặp lại. Một kiểu sinh hoạt, một cách sống quá đẹp, quá quý!

Dõng dạc một ông Thầy
Thích lắm những điều hay
Rong nơi này nơi nọ
Hứng, cũng tung cánh bay

Tôi muốn nói đến Hoàng Quý, một nhà giáo. Một cái duyên mà tôi, chúng tôi được gặp. Rồi chúng tôi chơi. Chơi. Nhớ nhau. Vậy thôi!

Họ chơi rất bình thường
Họ chơi rất dễ thương
Họ chơi tùy theo hứng
Chả có gì vấn vương

Hình như anh ta cũng có nắm bắt được lẽ vô thường của kiếp người. Cũng quần quật làm việc như nhiều người. Cũng bôn ba xuôi ngược như mọi người. Gặp nhau, một nụ cười âu yếm thắm thiết đầy nhớ nhung… Khuôn mặt anh như quên hết mọi sự, chỉ còn cái tình và bên nhau, mà tôi, chúng tôi không thể nào quên.

Để kết đoạn viết này, tôi xin tặng anh vài bài thơ:

1. Thái độ

Lầm lũi trong âm thầm
Trọn vẹn công việc làm
Không mơ không mộng tưởng
Lòng không vướng tham lam

Và mình chỉ chờ mong
Khi mọi việc đã xong
Có vài giây rảnh rỗi
Trời, ngắm trời thong dong

Khi bổn phận đã tròn
Hồn không vướng lo toan
Gọi nàng thơ hãy đến
Và cùng hót véo von

Rồi khi chiều nắng tắt
Xác thân này sẽ vắng
Trên hành trình cuộc đời
Đầy ngậm ngùi cay đắng

2. Con người

Phớt qua trên mặt đất
Vài khoảnh khắc rồi đi
Không bày trò thú vị
Thì đâu biết làm gì!

3. Ghé lại trần gian

Chơi!

Mấy dòng vậy thôi, ông bạn gầy thân yêu Hoàng Quý nhé!

Nha Trang, 10 giờ Cà phê 21 Yersin.
03/3/2010
Phù Vân Đặng Cước

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét