Thứ Ba, 10 tháng 5, 2016

XÀ NIÊN RỪNG TRÀM





Hắn, với thân xác to lớn, bước đi kình kịch, thong dong giữa lòng cuộc đời.
Ngày và đêm, vui và buồn, làm và chơi với hắn dường như những nụ cười duyên dáng. Vâng, cuộc đời đã tặng cho hắn khá nhiều tặng phẩm; những hoan hỉ, ưu phiền đều là những cánh hoa mà hắn đón nhận, ôm ấp, nâng niu, hưởng trọn một cách chân tình. Bơi thế thơ của hắn là cục đất, hốt cứt con, những sự việc hiện hữu ở trần gian này mà ít ai nhìn thấy.
Ngày ngày hốt cứt con
Mùi thúi trở thành thơm
Thời gian giam hãm ấy
Đời mình như cỏ non.
Tôi cũng thường hốt cứt con, nhìn cứt con thay đổi mà lo cho sức khoẻ của con, nhưng thú thật tôi chưa bao giờ nhận thấy mùi thúi trở thành thơm nhhư Đặng Cước. Tôi nghĩ chỉ cần làm bài thơ này thôi, ngày sau khi lớn khôn, đọc được bài thơ này của hắn, con hắn sẽ hiểu thấu tấm lòng Đặng Cước và cảm thông ba nó biết dường nào.
Thơ Đặng Cước bình thường, giản dị, dễ cảm thông, không màu mè, chải chuốt. Hắn làm thơ dễ như nói chuyện. Đọc thơ Đặng Cước, tôi cảm nghĩ, nếu một ngày nào Đặng Cước bỏ làm thơ thì những sự vật ở cuộc đời này, những thứ mà không may mắn chưa được hắn nói đến, sẽ buồn biết mấy!
Và nếu những buồn vui của cuộc đời này là những hương bay của một rừng tràm thì tôi xin được gọi:
Đặng Cước, con xà niên đi giữa rừng tràm.

                                                   Đêm 22 tháng 8/1980
                                                        Nhạn Sầu Giãn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét