Thứ Ba, 10 tháng 5, 2016

PHÙ VÂN, KẺ CHỊU CHƠI







TTỐNG XUÂN TỪ

Nhật nhật nhân không lão
Niên niên xuân cánh quy
Tương hoan hữu tôn tử
Bất dụng tích hoa phi
                                                           
(Vương Duy)
(Ngày ngày người lại già thêm
Năm qua năm đến lại đem xuân về
Vui cùng bình rượu sẵn kề
Hoa bay chớ tiếc não nề làm chi)
(                                (Thơ Vương Duy - Viên Trân dịch)

Họa thi thiền lão Vương Duy làm bài thơ Tống Xuân Từ không rõ trong bối cảnh nào, bản ý muốn nói gì, tôi không sống cùng thời với thi sĩ nên không lạm bàn, chỉ cảm nhận được bài thơ quá hay và tạm hiểu bản ý của thi sĩ muốn bày tỏ cái cảm xúc hiện tiền đang có , chớ nuối tiếc quá khứ, hãy sống với mùa xuân đang có ở đây, bây giờ! Tuyệt! Đem chuyện nhân sinh, trời đất, rượu hoa mà nói chuyện vô cùng...

Thời nay có kẻ ngông cuồng tự xưng là đại thi hào, trùm vũ trụ, làm bài thơ được mọi người khen hay


Người qua kẻ lại rồi đâu mất
Cứ mãi dòng sông nước chảy hoài!!!


Nghe sao có chút gì ngậm ngùi, ngắn ngủi của kiếp người... Có lẽ lúc này thi sĩ ngồi một mình, ngắm nhìn giòng sông mà ngộ ra nhân  sinh bên giòng đời xuôi ngược bất tận chăng?!
Đây là những giây phút lặng lẽ của thi sĩ để viết nên những bài thơ triết lý bên cạnh cuộc đời náo nhiệt, hối hả với tháng năm sinh tồn hiện hữu.


Nhà tôi không có vách
Xa xa hàng giậu thưa
Phủ đầy chim, hoa, lá
Rất dễ nhìn trời mưa...

 
Phù Vân Đặng Cước, bạn tôi thường thì không phải như vậy, hắn là trùm, như tự xưng trùm vũ trụ, trùm tất cả các bộ môn, nhất là ăn chơi, vui sống đến tận cùng hoan lạc!

Phớt qua trên mặt đất
Vài khoảnh khắc rồi đi
Không bày trò thú vị
Thì đếch biết làm gì!

Hay:

Ta đếch cần gì cả
Chỉ cần xí đỉnh phi
Quờ quạng ta vứt hết
Cười một quả rồi đi!

Lúc mệt mỏi, không tay nào cùng chơi nữa thì tự nói với mình:

Qua thời gian mưa nắng
Bao nhiêu kẻ ra ma
Người trơ trơ còn lại
Như một gốc sứ già

Kinh, chơi đùa, bỡn cợt với văn chương thi phú, với rượu chè bằng hữu và cả chính cuộc đời như thế, quả là hiện sinh hết mực. Đôi lúc mệt nhoài mà phản quang tự hối:

Ta ngồi nhìn vách đá
Chả phải để “cửu niên”
Mà ngồi nhìn vách đá
Để chịu sự ưu phiền!

Trong đám bạn bè vui chơi bạt mạng mà tôi phong thần, hắn đứng đầu sổ...  Hắn là trung tâm, là sức hút, là hồi trống giục giã, tìm hứng, tìm vui; mà quên đi cái cơ cực của nhân sinh hữu dục. Để có được cái nụ cười giữa ba đào khốn khó áo cơm, xóa tan mệt mỏi, ưu phiền...  đơn giản là được cười no nê thoải mái.

Đặng Cước Phù Vân, in dấu đời mình lên trên cuộc sống, vào lòng bạn hữu, bằng những bài thơ ngắn, 5 chữ 4 câu, bình dị, thấm đẫm triết lý “thiền rong chơi”với phong cách  giản dị, mạnh mẽ đến bật tiếng cười...  Nụ cười rất cần thiết cho cuộc sống, bình dị, giản đơn như Phù Vân, quả là một đóng góp cho đời thêm vui, thêm tươi. Anh sống hồn nhiên, hòa hợp một cách lạ lùng giữa cái thế giới tranh chấp, hờn giận, hơn thiệt, sống chết, mất còn không theo một nguyên tắc hệ thống gì cả, miễn vui là được. Tỉnh lược các hệ thống triết lý, ta thấy ở đó cái “bình thường vui là chính”. Tương tự, cái vui của đại thi hào Nguyễn Du...
Mua vui cũng được một vài trống canh...

Có thể, tôi chủ quan, cảm tính trong nhận xét về Phù Vân Đặng Cước, bạn tôi. Nhưng không cần chính xác, phân tích đúng, sai, không luận bàn hay, dở, vân vân và vân vân. Đó là tình cảm bằng hữu, tình yêu con người và cuộc sống của hơn 30 năm thăng trầm, đổi thay, như giòng đời trôi chảy mà chúng tôi vẫn còn ngồi bên nhau để cùng hít thở cái không khí thân tình trong giai điệu xanh tươi của cuộc sống; cái ấm áp là được ngồi bên nhau, vui cười hết cỡ. Như chưa từng biết tóc mình đã đổi màu mưa nắng...

Với ngần ấy thơ văn mà Phù Vân Đặng Cước đã làm trong 60 năm cuộc đời quả là thi sĩ, làm thơ dễ dàng, giản dị mà mô tả được phần nào mặt sau cái vỏ cuộc sống vui buồn, thật là hay!

Tôi còn muốn viết thật dài, dài hơn nữa về cuộc đời, sự nghiệp một con người, một người bạn đã in dấu trong cuộc đời tôi, trong cuộc sống khá đậm nét như thế...

Ý vậy!

Đến với hắn, một tiếng gọi thân quen, hắn, Phù Vân Lão Cước, tôi không thể không phi hứng. Tạm quên đi cái trầm mặc thường ngày, để hòa nhập, hóa thân vào cuộc chơi ảo mộng mà hắn bày biện gọi mời. Xô lệch, méo mó cái nghiêm cẩn vốn có, để chơi đùa, hát ca, phi hứng, nghịch ngợm, ngổ ngáo; đu mình trên sợi dây ảo hóa mà diễn trò ảo thuật, nhảy múa tận tình, tham dự bữa tiệc trần gian mà lắm lúc quên mất đường về. Thế mới đã, mới hết mình, hết lòng và trần trụi, trơ trọi giữa cái thế giới mông mênh, lạ lẫm này. Tôi cũng bắt chước, học đòi cái thói mơ tìm chân nghĩa cuộc đời, nhảy múa, hí lộng ngôn từ, văn nghĩa, mà đặt bày cất giọng cao ngâm, hét toáng, gầm thét các khái niệm thực tại, dụng từ biện giải như một bản hùng ca, của hùng tâm vô ý, muốn khai phá, mở toang cánh cửa bí mật của chân ngôn thực tại.

Trong cuộc lữ duyên sinh giả hợp, thực hư, chân giả đan xen lẫn lộn. Đâu là như thực của thế giới hiện tượng, đâu là như thực của chân như siêu việt, vô ngôn, vô tâm, vô tánh, vô tướng, vô không, vô hữu...  vô vô không, không không hữu...  Im lặng, như ba đào dậy sóng, như hư không mà tích chứa ba ngàn, ba, ba ngàn, hằng sa thế giới tính tướng trong ngoài hư thật không hai. Đâu là tiếng thở dài trầm thống của vạn loại sinh linh...  Bên kia, trong ấy, tiếng gầm như sấm sét của đại thần, đẳng đẳng thần chú, minh nhiên ngợi ca chân lý thực tại nhiệm màu siêu tuyệt.

Quán chiếu! Quán chiếu!
“Gate gate, paragate
Parasam gate,bodi savàha!”

Nay thời đại mộng rong chơi
Một mai đạt ngộ chứng lời sắc không
Đi về giữa chốn phiêu bồng
Hằng sa thế giới lòng KHÔNG sở cầu

Ai từ vô thủy bước ra
Phượng hồng lãng đãng ta bà rong chơi
Ai từ chung tận bước đi
Phượng hồng đích thực có gì hay không...

Nắng mưa mấy độ luân hồi
Dạ thưa, ghi lại đôi lời tâm giao
Vẫy tay xin vẫy tay chào
Để mai còn lại ngọt ngào thiên thu
                                         
18/ 12/ 2012
Phượng Hồng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét